- Hôm trước tao đi qua cái tiệm bán mấy đồ lung tung thấy cái này đẹp mà rẻ tao mua cho mày.
- À, cũng quý tao gớm ha!
- Không thích thì trả đây, lắm chuyện. - Tùng cau có mặt như một ông cụ già, nhìn tôi.
- Hơ mày giận luôn à, tao có nói là không lấy đâu?
Nghe tôi nói vậy Tùng chả nói thêm gì nữa chỉ nhìn tôi cười rồi ngồi lên xe đạp nhanh đi mất.
Tôi gửi chiếc xe của mình vào một quán trên đường để sửa rồi đi bộ về, tôi đeo chiếc vòng Tùng tặng lên cổ tay, thỉnh thoảng lắc nhẹ nó lại phát ra những âm thanh rất vui tai. Chắc hẳn Tùng biết rõ nếu mua cho tôi cái gì đó mà tốn thì tính tôi sẽ chẳng bao giờ chịu nhận. Tùng luôn tặng và cho tôi rất nhiều thứ và nhiều điều chả vì lí do gì cả. Còn tôi, tôi chưa bao giờ làm một việc gì đó lại cho Tùng cả, bản thân tôi cũng biết rõ điều đó nhưng với một đứa nhà giàu thì còn cần thứ gì nữa chứ?
- Ê mày, chiều ra chỗ làm tao chơi đi! - Tùng nhắn tin cho tôi với dòng rất ngắn ngọn, cũng đỡ được gái thói quen nhắn một đống rồi đấy chứ.
- Ra chỗ mày làm gì? ra đứng làm cảnh à?
- Tao nói thì mày cứ ra đi. Tao mời mày!
- Ừ, biết rồi.
Tôi lấy chiếc khăn quàng vào cổ, sang đông nên trời cũng bắt đầu lạnh hẳn nắng cũng nhạt dần đi khá nhiều. Xuống nhà dắt chiếc xe đạp ra ngoài đường, đóng cửa cổng lại tôi đạp nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-nhau-di-tron-duong-ve-nha/47323/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.