Tùng luôn cứng đầu đến mức làm tôi thấy phát phiền, chả bao giờ bận tâm đến những gì người khác nói. Sáng hôm sau vừa chạy lên lớp thì Tùng lại kéo tay lôi tôi đi xuống căng tin ăn cho bằng được.
- Tao không đói, không thích ăn mà sao mày cứ lôi tao theo thế?
- Kệ, có mày ăn vui hơn.
Chạy như điên qua hành lang xuống cầu thang, Đi vào căng tin Tùng thả tay tôi ra, ngồi vào bàn gọi lấy hai bát mì.
- Đã nói đừng kéo tay tao chỗ đông người.
- Mày là bạn tao? bộ không được à?
- Thế mày nắm nhẹ thôi, chặt cứ như sợ tao chạy đi mất ấy đau chết được.
- Mì đây hai cháu!
- Dạ! - Tùng hí hửng chạy ra bưng hai bát mì tôm, đặt một bát ngay trước mặt tôi.
- Tao không thích mà!
- Vậy để tao hướng dẫn mày ăn
- Tao đâu phải trẻ con?
- Im nào. Em là phải nghe lời anh chứ?
- Mày thích anh với ai? - Tôi đánh phát vào đầu Tùng, Tùng né một cách rất nhẹ nhàng tròn xoe mắt nhìn tôi.
Tùng cười rồi vui vẻ ngồi xuống không muốn gây sự thêm với tôi, lau lấy đôi đũa đặt vào tay tôi. Tùng vắt chanh rồi cho thật nhiều tương ớt vào bát mì của mình.
- Này, tao không ăn đâu.
- Kệ mày, tao bắt mày ăn là phải làm cho bằng được! Xong rồi đấy, giờ mày nhắm mắt lại đi và nghĩ đến điều làm mày thấy vui.
Tôi thắc mắc nhìn Tùng mất một lúc rồi nhắm mắt lại, lát sau, tự nhiên tôi ngửi thất được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-nhau-di-tron-duong-ve-nha/47322/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.