Về đêm bệnh viện thưa dần bóng dáng của bệnh nhân, tuy nhiên vẫn còn lại chút oi bức trong không khí tỏa lạnh của điều hòa.
Trần Mặc Cảnh búng nhẹ điếu thuốc đã tàn trên tay, ánh mắt hướng xuống sự sầm uất của đô thị. Bản thân anh chưa từng nghĩ nơi đây, đâu cũng rực sáng ánh đèn, xe cộ vẫn không ngớt. Đôi khi còn có thêm vài con rơi bay qua trông cũng có chút hài hòa với thiên nhiên đêm hè. Ngày trước nó yên tĩnh hơn nhiều, không có sự nhộn nhịp của phố xa như giờ..
Ở một nơi văn minh, mọi thứ đều phát triển theo khoa học mới. Pháp luật cũng được nâng cao tầm giám sát, thậm trí con người cũng dần trở nên im lặng với thế giới để làm tròn nghĩa vụ. Nói ra bản thân anh cũng như họ, cũng làm việc nhưng không được ăn nhiên để ngắm mắt trời mọc.
Juhi bước đến từ phía sau, ngón tay thanh mảnh giật lấy điếu thuốc của người đàn ông vứt vào thùng rác kế bên. Ánh mắt chị hạ xuống nhìn phố xá, nụ cười cũng đem theo chút khó xử. Giọng thoáng trở nên có chút thâm trầm. " Cảnh, về nhà thôi.. " Sự im lặng là câu trả lời nối tiếp, Juhi vẫn không có ý định bỏ cuộc. Đôi mắt chị bắt đầu rời qua nhìn sự lạnh nhạt bên cạnh, tay cũng đưa lên giật giật phần tay áo người đàn ông. " Về nhà với em đi, ở đây sẽ không tốt đâu. "
Câu nói đón nhận được ánh mắt của Trần Mặc Cảnh, sự khó chịu thể hiện rất rõ khiến cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-nham-soi-len-giuong/1912099/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.