Khoảng trời oi bức về trưa, Dương Hiểu Tình đứng trên sân thượng tự tay mồi lửa cho điếu thuốc mới. Hình ảnh từ trên cao hạ xuống không gian bên dưới, chỉ có thể nói là tấp nập. Gương mặt đại diện cho các nhãn hàng dần được thay đi, vài màn ảnh lớn nổi trội gần đây hiện lên.
Cái tên của cô cũng phai dần theo thời gian. Không quá lâu những khi nhắc đến cũng chỉ là một kẻ bệnh, mọi người vẫn đến bệnh viện nghe cô hát. Số quà để lại cũng nhiều, chỉ tiếc cô chưa thể xuất viện để bay nhảy tự do.
" Ta đã dặn con không được hút thuốc, không thể nghe lời chút sao? " Dương Nhược Thiếu nheo đôi mày lại thể hiện thái độ khó chịu, nhưng cuối cùng âm khí vẫn nhẹ nhàng. Ông nhìn thấy trong thân xác cô gái đó đã mọc thêm cỏ dại, ngày chỉ lan ra mảnh đất khô cằn.
Dương Hiểu Tình quay lại, tay cô khẽ búng đầu điếu thuốc kẹp trên tay. Đôi môi cũng có chút hài hòa khẽ cười với người ba. " Con lớn rồi, làm gì để dễ chịu nhất con cũng biết.. Chỉ có điều.. "
" Con vẫn đang chờ thằng bé đến thăm bệnh sao? " Dương Nhược Thiếu ngắt lời con mình rất nhanh khiến nụ cười cô trầm xuống, vừa có ý phủ định cũng có ý phủ nhận.
Dương Hiểu Tình tựa lưng vào lan can sắt đã bị thời gian làm rỉ, trong chiếc áo xanh rộng khiến cô trở nên đáng thương. Cô không rõ hôm nay có ý nghĩa là gì, cũng không biết về sau ra sao nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-nham-soi-len-giuong/1912094/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.