Đường phố vắng dần, cả một quãng đường chỉ mình bóng thiếu nữ trải dài. Mạc Tu An không rõ gan cô to đến đâu, nhưng giữa sự vắng vẻ những bước chân vẫn tháo vát, nhanh nhẹn đến lạ. Lần đầu trong đời anh thấy một người phụ nữ kiên nhẫn như vậy. Sâu ở cô ta đâu đó có chút kiêu sa trong tâm tình, giấu kín dành cho người đàn ông. Nhất định so với mười năm trước nếu gộp lại không thể là một người. Khi xưa sau năm năm quay lại, cô ta hoàn toàn có thể khóc lóc cầu xin. Đó là đầu cành lá còn xanh, mười tám tuổi so với sắp tròn hai sáu tuổi thì sự sắc sảo đã che khuất cả một con người.
Vết thương trên cơ thể đó tựa như đóa hoa sau cổ, phần gáy thâm trầm, u ám nhưng lại tăng ham muốn đàn ông. Đó là thứ mà cô ta muốn hiện tại, càng thâm độc càng chiếm được tầm nắm của nhân gian.
Xa dần cũng thoáng gần, chỉ qua một chạng đèn đỏ nữa là Dương Hiểu Tình sẽ quay lại bệnh viện. Thực ra với bệnh nhân bình thường việc đi lại rất hạn chế, về sau khi có chỉ định mới cần chăm chỉ rèn luyện. Nhưng với cô cũng thành một nếp sống, ba cô cũng không ngăn cấm việc cử động nhiều nhưng phải biết thận trọng. Nói ra có thể xuất viện lâu rồi, nhưng Dương Nhược Thiếu nhất quyết phải xem xét kĩ vết thương. Cũng một phần do mẹ cô, bà ấy đã nói phải chăm sóc cô kĩ càng, thì ba cô cũng như con rối.
[... ]
Ánh đèn mờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-nham-soi-len-giuong/1912093/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.