*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Vương Kết Hương cho rằng lượt chơi này đã thất bại, hoàn toàn thất bại thảm hại. 
Nhưng mà không. 
Ân Hiển bình yên vô sự ngồi bên cạnh cô. 
Đoàn tàu sơn màu xanh chậm rãi chở họ về quê nhà của Vương Kết Hương, lúc này trời còn chưa sáng. 
Cô tựa cửa sổ toa tàu, ngắm khung cảnh lùi dần về đằng sau. 
Con đường trống trải, ô tô con đang chạy, khoảng rừng đen ngòm, những ngôi nhà dân sáng đèn ở xa tít tắp…… Khi tàu đi qua hang núi, cô thấy ảnh ngược của Ân Hiển trên cửa kính. 
Tất cả đều có vẻ không mấy chân thực. 
Cô hỏi anh: “Tại sao anh không gọi điện?” 
Anh nói: “Phát hiện mình chưa nghĩ kỹ, bao giờ trong lòng chắc hẳn lại nói với ông ấy.” 
Vương Kết Hương nắm vé tàu trong tay, xác nhận lại hai chữ ở phần điểm đến mấy lần. 
“Em thật sự có thể về nhà ư?” 
Anh mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy.” 
Vương Kết Hương đến từ một ngôi làng nhỏ bần cùng trên núi, ở vùng Tây Nam. Trong nhà, bố và bà nội đều không thích cô, chỉ mình mẹ thương cô, nhưng mẹ cô đã chết vì khó sinh khi đẻ em trai. Một đêm nọ, khi cô 18 tuổi, cô trộm tiền của bà nội, tính vào thành phố gặp lại bạn mình, đi làm thuê với người bạn đó. Bà nội đuổi theo, đứng trên triền núi ném đá vào cô. Vương Kết Hương không quay đầu lại, chịu đựng cơn đau chạy trốn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-em-den-hon-dao-cua-anh/219121/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.