Hai mắt Vương Kết Hương nhìn chìa khóa đăm đăm.
Cô thấy hình dáng của nó cứ đậm, rồi lại nhạt đi.
Cô vươn tay ra, chụp mạnh vào ngực Ân Hiển.
Chìa khóa biến mất ngay trong tích tắc ấy.
Tay Vương Kết Hương chẳng chụp được gì.
“Nhóc làm gì đấy?”
Ân Hiển tự dưng bị đánh, cúi đầu thì thấy cô đấm ngực giậm chân hờn dỗi.
“Cái tay đần độn này, do dự cái gì! Mắc gì phải do dự!” Tay phải cô đập vào mu bàn tay trái, hối hận xanh ruột: “Phải bắt nó ngay từ đầu chứ!”
Xả giận xong, Vương Kết Hương rầu rĩ hỏi anh: “Nãy anh đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ về tương lai của anh,” Ân Hiển ngắm nhìn ngôi trường trước mặt: “Em nói trường em không yêu cầu phải là sinh viên sư phạm.”
“Tương lai của anh…… sinh viên sư phạm……”
Vương Kết Hương hiểu ra tức thời.
“Không thể nào? Sau này anh muốn làm giáo viên á?”
Lời còn chưa dứt cô lại vội vàng phủ nhận: “Hoàn toàn không giống việc mà anh sẽ làm! Nghèo lắm đấy. Không phải anh luôn muốn trở thành người làm ăn sao?”
Cô đã quen anh ta bấy lâu, cô hiểu rất rõ về dã tâm của anh ta, về sự đeo đuổi của anh ta với tiền bạc và quyền lực.
“Ông ngoại anh là giáo viên, anh luôn rất ngưỡng mộ ông anh.”
Ân Hiển gãi gãi đầu, không biết nên nói tiếp thế nào.
“Thật ra anh cũng, chưa nghĩ ra, không chắc……”
Họ đứng nói chuyện giữa đường cái.
Một chiếc xe bus đi ngang qua trạm tại trường học, bóp còi với họ.
Vương Kết Hương quay đầu lại nhìn xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-em-den-hon-dao-cua-anh/219122/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.