*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ăn sạch kem xong, Vương Kết Hương tìm chỗ rửa tay.
Bốn bề vắng lặng, cô lại nghĩ tới chiếc thẻ điện thoại dưới lòng bàn chân mình.
Bên cạnh bồn rửa tay có một thảm cỏ, chôn thẻ ở đây, chỉ cần không ai thấy, nó sẽ biến mất mà thần không biết quỷ không hay.
Vương Kết Hương mau mắn nhổ mấy cây cỏ dại, bắt đầu ra sức đào đất bằng chân.
Mới đào chưa bao lâu, cô đã bị một người làm đứt mạch.
“Nhóc đang làm gì đấy?” Giọng Ân Hiển vọng tới từ đằng sau.
“Em, em.”
Vận động mạnh lại thêm có tật giật mình, Vương Kết Hương há mồm thở phì phà phì phò, nói bừa: “Em đang tìm kho báu.”
“……”
Ân Hiển hỏi: “Có ăn trưa nữa không?”
“Ăn chứ.” Cô vội vàng lấp đất, đi ra khỏi thảm cỏ.
Vương Kết Hương trả ví cho Ân Hiển, anh chẳng thèm xem, nhét thẳng vào túi.
“Anh với Hà…… chị Tiểu Thiện, nói chuyện xong nhanh vậy ạ?”
Ân Hiển vứt lại một câu cộc lốc: “Con nít đừng lo chuyện của người lớn.”
“Hừ.”
Vương Kết Hương cũng lười nói nhiều với anh ta, đỡ để anh ta lại nói mấy câu kiểu “Ở đời, ai mà không phải là người qua đường” như lần trước, làm cô nghẹn đứ.
Hai người im lặng suốt quãng đường, vào tới nhà ăn.
Nói thật, Vương Kết Hương không thích tới đây lắm. Chủ yếu là, sau khi phát hiện những người trong phông nền đều giống hệt nhau, mỗi lần nhìn thấy họ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-em-den-hon-dao-cua-anh/219120/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.