Trước mắt cô là ký túc xá công nhân đã reset, Vương Kết Hương hít sâu một hơi, nhiệt tình phơi phới đối diện với lượt chơi hoàn toàn mới này.
“Khụ khụ.” Hít phải khói nên bị sặc.
“Cô nhóc à……”
Có người đỡ vai cô từ đằng sau, có nghĩa là cô có thể tự do hành động.
“Chú à,” Vương Kết Hương xoay người, cướp lời thoại của chú ta: “Cháu tới tìm người, lần này không cần chú giúp nữa đâu.”
Thay vì đi con đường diễn viên siêu quần chúng như mấy lượt trước, lần này cô muốn lên sân khấu lớn, phải dùng hết mánh lới để tiếp xúc với Ân Hiển càng nhiều càng tốt ngay từ đầu, tranh thủ thêm cảnh diễn cho mình.
Vương Kết Hương vòng qua đám người đánh bài, đi tới cái bàn mạt chược ở trong cùng kia.
Ân Hiển ngậm thuốc lá, đang nhìn bài của mình. Cô đứng cạnh anh, anh còn chẳng thèm ngẩng đầu.
Cô giơ tay lên, gỡ thẳng điếu thuốc của anh xuống, dụi vào gạt tàn.
Anh nhìn về phía cô.
“Em chào anh Ân Hiển ạ, em là con gái của họ hàng bên mẹ anh, mẹ anh bảo em tới tìm anh. Năm nay em mười hai tuổi, là một học sinh tiểu học đáng yêu ạ.”
Vương Kết Hương mở lời kiểu mới, còn cố ý cho hẳn tí yếu tố tình thân vào.
Thân phận mà cô tự bịa cho bản thân còn chưa được sử dụng, tiện thì dùng thử xem có tác dụng gì không.
Ân Hiển không rõ ý đồ của cô: “Cho nên?”
“Cho nên, là họ hàng nè! Hôm nay bố mẹ em không rảnh, mẹ anh có dặn anh phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-em-den-hon-dao-cua-anh/219119/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.