Vương Kết Hương đứng trong phòng khách của căn nhà cũ, chiếc đồng hồ cũ kỹ trước mặt cô đang đánh chuông báo giờ.
“Choeng —— choeng ——”
Tiếng chuông vang lên tổng cộng 7 lần.
Thời gian đã quay ngược lại lúc 7h tối, khi hoàng hôn chưa tắt.
Vương Kết Hương dắt xe ra ngoài, đạp xe theo con đường đến trường THCS số 2 mà cô đã hỏi thăm trong lượt chơi trước.
Người cô không có mồ hôi, quần áo không dính nhớp, nhưng trạng thái mệt mỏi không mất đi.
Muốn đến trường của Ân Hiển phải đi lên một con dốc. Gió thổi qua mặt cô, xung quanh rõ ràng vô cùng trống trải, nhưng dưỡng khí lọt vào lồng ngực lại loãng đến thảm thương.
Vương Kết Hương thở bằng miệng, mắt nhìn về phía trước.
Tai cô có thể nghe thấy tiếng chân mình giẫm lên bàn đạp, tiếng tim đập thình thịch, và cả những tiếng hít thở hổn hển.
Có kịp không? Cô tính toán trong lòng.
Ra ngoài từ 7 giờ, không đi nhầm đường, nhà cách sạp báo không xa, coi như 5 phút.
Từ sạp báo đến trường mất 15 phút, khoảng 7h20 là tới được trường.
Bảo vệ đưa Ân Hiển ra ngoài, xuất phát từ trường lúc 7 rưỡi, đến bệnh viện là khoảng 8 giờ.
Trong lượt chơi đầu tiên, điều dưỡng về nhà, cô tới gõ cửa, lúc đó là mấy giờ nhỉ?
Khi ấy điều dưỡng nhìn đồng hồ, chị ta nói lát nữa Ân Hiển sẽ về đến nhà.
Tiết tự học buổi tối tan vào lúc 8 rưỡi, đi bộ về phải lâu gấp đôi đạp xe, lúc cậu đến nhà cũng phải hơn 9 giờ. Vậy là, điều dưỡng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-em-den-hon-dao-cua-anh/1135975/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.