Cuộc sống thiếu anh cớ sao buồn đến thế? Có ai trên đời có thể lí giải được câu hỏi này chứ? Vì vốn dĩ câu hỏi đó chẳng có câu trả lời. Thời gian sẽ là giải pháp tốt nhất để quên đi tất cả.
Hôm nay, Lan đã sẵn sàng đi học. Bầu trời hôm nay đẹp quá, trong vắt. Những đám mây trắng xóa bồng bềnh trôi, nhẹ tênh. Ngẩng mặt lên trời cao hít thật sâu, nở một nụ cười tươi tắn.
Ánh mắt ảo não nhìn lên những đám mây. Tự hỏi cớ sao lòng mình lại nặng trĩu thế này, cớ sao không thể nhẹ nhàng như đám mây kia?
Một giọt nước mắt rơi. Lan vội vàng đưa tay lên quẹt đi. Lan đã cố gắng để cười nhưng chẳng vui chút nào!
Nhớ anh! Lan khao khát được dựa vào lòng anh ngay lúc này. Nhưng đâu thể được nữa.
Tự hỏi không biết giờ này anh đang làm gì, có nhớ tới mình không? Rồi Lan tự an ủi chính mình bằng cách. Chắc anh chỉ nóng vội nhất thời thôi, vài ngày nữa anh sẽ lại làm hòa với mình ấy mà.
Nhưng không, là do Lan ảo mộng quá rồi. Anh không quay về bên Lan, mãi mãi. Cái giây phút mà Lan nhìn thấy ảnh của anh chụp cùng người yêu mới đăng lên facebook, Lan bất ngờ, sửng sốt, đau lòng. Chỉ mới có ba ngày thôi, cớ sao nhanh đến thế? Cớ sao anh đã có người mới? Phải chăng là vì người đó nên anh bỏ Lan? Lan hận anh.
Vài tháng trôi qua, Lan dần lấy lại được tinh thần. Mới chuyển lớp, lại buồn một thời gian vì chuyện tình cảm, Lan chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-bo-duoc-mua/34619/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.