Bây giờ là bảy giờ kém mười lăm. Nghe lời mẹ thúc giục, Lan vội bật dậy khỏi giường. Lia mắt nhìn đồng hồ, sửng sốt.
Chân còn đang đau vì vụ tối qua. Mặc dù thời gian rất gấp rút nhưng Lan chỉ có thể đi từ từ ra phòng tắm đánh răng rửa mặt, đi thay quần áo và soạn sách vở đi học.
Ra sân, thấy bóng dáng bố đang dắt xe cho mình từ trong nhà ra. Lan nở nụ cười. Đúng là bố - người đàn ông tuyệt vời nhất thế giới. Lan chào bố mẹ rồi lên xe phóng đi.
May quá, tới nhà xe thì mới muộn 5 phút nên không bị ghi tên vào danh sách học sinh đi muộn. Bước chân tập tễnh từ nhà xe ra đến cầu thang dãy nhà B. Lan đang loay hoay không biết phải lết lên tầng 3 bằng cách nào với cái chân đau này thì Tùng - bạn cùng lớp, ngồi trên Tiến và Thọ tới, đoạn dừng lại hỏi Lan
- "Ơ Lan, đi học muộn sao còn đứng thơ thẩn ra đó làm gì? Lên nhanh không bị phạt bây giờ!"
- "Tớ..... tớ đau chân.... cho nên...."
Lan ngại ngùng giải thích. Tùng à một tiếng như hiểu ra vấn đề. Tùng đưa bàn tay về phía Lan. Lan ngạc nhiên, mắt chớp chớp như muốn hỏi Tùng định làm gì. Tùng cười:
- "Trời ạ, cái bà này. Giả ngơ à. Đưa tay đây tôi dìu lên. Chân cẳng thế này đi thế nào được?"
- "Thôi. Ngại chết!"
Lan ngượng ngùng cười mỉm.
- "Không nhanh là tôi lên trước đấy." - Tùng dọa. Bàn tay vẫn kiên nhẫn đưa về phía Lan.
Lan cũng là người hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-bo-duoc-mua/34620/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.