Anh nói kết hôn là khi anh có thể vì em không màng tất cả, em có thể vì anh phấn đấu quên mình.
Dù bị anh chối từ nhưng Lan biết mình đã có một vị trí nhất định trong lòng anh. Lan sẽ luôn hy vọng một ngày kia, anh sẵn sàng mở cửa trái tim với Lan, sẵn sàng quên đi những kỉ niệm với mối tình xưa.
Và Lan đã đúng, anh tỏ tình với Lan. Hai người yêu nhau, tình yêu của cả hai theo mạch thời gian lớn dần. Lớn đến mức không thể cân đong đo đếm được nữa.
Thỉnh thoảng, Lan vẫn hay làm nũng với anh:
- "Anh yêu em nhiều không?"
- "Nhiều"
- "Nhiều bao nhiêu?"
- "Bằng chừng này nè"
- "Chừng này là bao?"
- "Anh cũng không biết. Chỉ biết rằng anh yêu em nhiều nhất quả đất"
Rồi những ngày đi học về
- "Nhớ anh quá!"
- "Anh nhớ em hơn!"
Những lần hẹn gặp nhau, mãi không thấy anh đến. Lan không trách anh cho mình leo cây. Lan chỉ lo anh xảy ra chuyện gì thôi.
Mỗi lần đi chơi với anh đều rất vui. Nhưng mà mỗi lần như vậy Lan lại hậm hực vì ghen tuông. Anh không phải là một anh chàng soái ca, trông cũng bình thường thôi. Nhưng anh có nhiều bạn gái lắm. Lại rất thân nữa. Lan ghen.
Mỗi lần đi cùng anh thấy anh hay liếc trộm một chị gái nào đó rất xinh đẹp. Lan ghen.
Lan máu ghen ghê lắm. Giống Hoạn Thư trong truyện Kiều ấy. Nhưng mỗi lần Lan ghen lại chẳng nói với anh vì sĩ diện. Hại anh năn nỉ ỉ ôi, xin lỗi rối rít mặc dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-bo-duoc-mua/34618/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.