"Kẹt kẹt ——", mãi đến giữa trưa cửa phòng ngủ mới được kéo ra từ từ, đám chim rừng đang nghe lén thấy tiếng động bay đi tan tác, cũng có mấy con lớn gan chờ nam tử phong thần tuấn lãng bước ra ngoài rồi mới nhảy đến bệ cửa sổ dò đầu vào nhìn ngó.
Trong phòng rất yên tĩnh, những âm thanh kỳ quái ban nãy đã biến mất hoàn toàn, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở rất nhẹ từ trên giường, thỉnh thoảng có cả mấy tiếng hừ hừ mang theo giọng mũi.
Một lúc sau nam tử kia lại bước vào phòng, đặt chậu nước ấm trên cái giá cạnh giường, vắt khăn rồi xốc màn giường lên, trên giường lập tức hiện ra cảnh xuân phơi phới.
Bành Thạch Nhai đã mệt cực kỳ, yên tĩnh nằm bò trong đống chăn đệm hỗn độn, một góc chăn che trên mông y, còn lại phần lưng và đôi chân thon dài trắng trẻo lộ hết ra ngoài, cơ thể y cũng chẳng khá hơn đống chăn đệm kia là bao, khắp nơi phủ đầy dấu vết ái muội khó mà miêu tả được.
Nhan Thủy Minh có vẻ không quá hài lòng với kiệt tác của mình, hắn cúi người in thêm vài dấu lên bờ vai chưa bị nhúng chàm của y rồi mới tha. Người trên giường rên khẽ một tiếng, không biết rốt cuộc là thoải mái hay là không thoải mái.
Nhan Thủy Minh cười vén lên tóc mái mướt mát mồ hôi của y, hôn nhẹ một cái, dịu dàng hỏi: "Sao thế? Muốn nữa?"
Bành Thạch Nhai đáng lẽ đã ngủ rồi, nhưng trong lúc mơ màng y cảm giác mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-be-xui-xeo/3318024/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.