Nhan Thủy Minh tự nhận mình không phải kẻ đồi bại, nhưng cũng chẳng phải chính nhân quân tử, bây giờ Bành Thạch Nhai không biết an phận trêu chọc hắn, hắn phải lập tức chạy trên con đường của lưu manh. 
Hắn nhẹ nhàng xoay người đè y dưới thân, mặt đối mặt, cắn nhẹ cằm y rồi hôn môi y, rồi hôn lên hàng mi đang run rẩy và bên tai y. 
Bành Thạch Nhai không có chỗ trốn, y ngốc nghếch nhận ra được một tia nguy hiểm từ câu "Bây giờ mới chỉ là bắt đầu", nhưng lại không kịp chạy trốn hay làm gì khác. Quá đáng sợ, rõ ràng hai người phải giống nhau chứ, nhưng tại sao lại cực kỳ không giống nhau, sao lại... sao lại có thể to lớn và nóng đến mức đó. 
Nhan Thủy Minh đè lại tay y đặt lên đó, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, biểu tình vẫn cố gắng ôn hòa: "Không giúp ta sao?", rồi lại nhỏ giọng ra đòn sát thủ bên tai y: "Ta khó chịu lắm, Nha Nha." 
Bành Thạch Nhai đã không thể thở như bình thường, lúc này bị lời nói của hắn làm cho càng thêm rối loạn, từ sáng sớm khi y mới mở mắt ra nhìn thấy Nhan Thủy Minh có phản ứng, rồi dần dần phát triển đến mức này, trong ngực Bành Thạch Nhai như có một chú nai con dậm chân bình bịch sắp nhảy ra khỏi ngực y. Không phải y không muốn, thậm chí y cũng khao khát được ôm ấp, được chạm vào, được hôn môi, chỉ là chuyện này thực sự... quá xấu hổ. 
Bành Thạch Nhai không biết nên làm gì, chỉ có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-be-xui-xeo/3318023/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.