Lăn lộn nửa ngày không ăn cơm, Bành Thạch Nhai đã đói bụng, mãi đến khi bụng y phát ra tiếng "rột" y mới cảm thấy hơi hơi không khỏe.
"Đói bụng à? Dậy ăn cơm." – Nhan Thủy Minh cười xoa bụng y qua lớp chăn, lấy trung y đã đợi cả sáng không được ai hỏi thăm ở dưới đuôi giường, kéo chăn y ra định mặc cho y, Bành Thạch Nhai lại cứng người, yên lặng rụt vào trong chăn, còn tóm chặt góc chăn.
Nhiệt tình nóng bỏng dính người khi khóc lóc cầu xin hắn đã không còn, lúc này y ngại ngùng không dám cho người ta xem.
"Sao lại ngại rồi?" – Nhan Thủy Minh nhướn mày nghi hoặc.
Bành Thạch Nhai hơi run run, vùi nửa mặt vào trong chăn gấm, chỉ để lộ đôi mắt đảo loạn, y lấy hết can đảm lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Ta muốn uống nước."
Giọng điệu mềm mại vẫn còn vẻ khàn khàn, hiển nhiên là do khóc quá lâu nên mới vậy, y nói muốn uống nước tên đầu sỏ gây tội là Nhan Thủy Minh có lý nào không nghe theo.
Đợi đến khi hắn ra ngoài bàn lấy nước, Bành Thạch Nhai đã nhanh chân nhanh tay mặc trung y, hắn mới nhìn thoáng qua được nửa cái mông tròn của y, nó đã bị quần lót che kín mít.
Nhan Thủy Minh bật cười: "Kẻ lừa đảo, lại gạt ta."
Bành Thạch Nhai có vẻ rất nhạy cảm với danh hiệu lừa đảo này, bị hắn nói vậy rụt vai, quay người lại giải thích: "Không phải lừa huynh, ta chỉ..." – Nói được một nửa y lại không thể giải thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-be-xui-xeo/3318025/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.