Bành Thạch Nhai lại chạy.
Hoang mang rối loạn, đi đôi giày rơm mới tinh chạy còn nhanh hơn gió, một lát sau đã biến mất ở cuối con đường. Một lát sau bóng dáng y lại xuất hiện, vội vàng chạy lên thềm đá ở lối rẽ vào rừng trúc.
Nhan Thủy Minh bật cười, khoanh tay lại bước thêm vài bước để nhìn rõ hơn. Nha đầu đưa cơm vừa xách cái giỏ đến, thấy Nhan Thủy Minh đi trên đường, sửng sốt, nàng tưởng đại thiếu gia định tự tiện xuống núi, chạy vội đến chắn đường hắn:
"Thiếu gia, thiếu gia định đi đâu?"
Nhan Thủy Minh thản nhiên nói: "Lên núi."
"Núi... Lên núi làm gì?"
"Không cho ta xuống núi, cũng định không cho ta lên núi?"
"Không phải, không phải, chỉ là sắp đến giờ dùng cơm, ngày xem..." – Tiểu nha đầu nơm nớp lo sợ, thầm nghĩ ngài đừng làm khó ta mà, ta chỉ là kẻ đưa cơm thôi.
Tiểu cô nương quá sợ hãi, Nhan Thủy Minh cũng không muốn làm khó người khác, gật gật đầu quay vào trong nhà: "Tối nay ăn gì? Có vẻ phong phú hơn mọi ngày."
Tiểu nha đầu thở phào nhẹ nhõm: "Hôm nay đại phu nhân tự xuống bếp làm món cá chiên xù thiếu gia thích nhất, còn có cả rượu mơ của Từ gia ở Thành Đông."
Nhan Thủy Minh kinh ngạc: "Vì sao bỗng nhiên đổi thái độ? Cha ta định thả ta sao?"
Tiểu nha đầu kéo cánh cửa trúc ra, cung kính nói: "Lão gia... Lão gia hỏi ngài đã biết sai chưa, nghĩ kỳ rồi thì trả lời ngài ấu, còn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-be-xui-xeo/3318015/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.