Lời nói của Nhan Thủy Minh ngả ngớn tùy tiện rõ ràng, Bành Thạch Nhai lại trân quý toàn bộ, ví như hôm qua Nhan Thủy Minh nói màu này đẹp, hôm nay y lập tức mặc bộ quần áo mới mà cả nửa năm y không nỡ mặc, tiếc là hình như Nhan Thủy Minh không để ý đến.
Nhưng bây giờ hắn lại nói y đẹp, đang khen mình đẹp sao? Trái tim Bành Thạch Nhai nhảy bên bình bịch, cằm bị nâng nhẹ nhìn thằng vào hắn, thẹn thùng và luống cuống đều không có chỗ để trốn, nhưng Bành Thạch Nhai có vẻ cũng không nỡ trốn, Nhan Thủy Minh đang nhìn y rất chăm chú, ý cười thâm thúy nơi đáy mắt như câu mất hồn y, cũng như một cơn lốc xoáy mê hoặc trí mạng, Bành Thạch Nhai lén nuốt nước miếng.
"Hình như ngươi rất kinh ngạc? Có biết ngươi cũng rất đẹp không, chưa ai nói ngươi xinh đẹp sao?" – Cằm Bành Thạch Nhai trơn nhẵn mềm mại, đầu ngón tay của Nhan Thủy Minh không chịu để yên mà vuốt ve nhẹ nhàng.
Bành Thạch Nhai hơi ngứa, y nhịn xuống không nhúc nhích, nhưng lại không nhịn được màu đỏ tràn lên tai khi nghe những lời này, y né tránh ánh mắt hắn: "Có, nhưng mà..." – Y thoáng nhớ lại xinh đẹp không phải có ý tốt, hi vọng Nhan Thủy Minh không có ý đó, thế là y cẩn thận sửa lại: "... Ta là nam."
"Ta biết, cho nên?" - Nhan Thủy Minh buông tay ra, nghi hoặc hỏi.
Bành Thạch Nhai hơi kéo bàn tay đang cọ cằm mình ra: "Không nên nói nam tử xinh đẹp."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-be-xui-xeo/3318016/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.