Nửa miếng bánh hoa mai còn nằm trong tay, Bành Thạch Nhai suýt nữa bóp nát miếng bánh đó, y khó xử, rối rắm, y tự biết không nên giấu, không nên lại giấu diếm như lần trước, không nên mang họa đến cho người khác, dù bị ghét cũng được, bị hận cũng được, dù sao sau này cũng sẽ không gặp lại nhau nữa.
Bành Thạch Nhai hít sâu một hơi, đã hạ quyết tâm, nhưng cúi đầu rồi lại do dự, ít nhất... ít nhất phải ăn xong miếng bánh này đã. Y chớp chớp mắt, nhét miếng bánh kia vào trong miệng, thật không may là, miếng bánh đó nhìn không to lắm nhưng nhét vào miệng là chật cứng miệng, khiến y suýt không ngậm được miệng vào nữa chứ đừng nói là mở miệng nói chuyện.
Bành Thạch Nhai gian nan che miệng mũi lại, Nhan Thủy Minh hơi nhíu mày, nói: "Ngươi nói cái gì ta cũng không sợ hãi." Hắn tạm dừng một lát, chỉ nghe được tiếng "Ừm" rất nhỏ của Bành Thạch Nhai, hắn nghĩ ngợi rồi nhắc nhở: "Là con thỏ tinh cũng được, Thiên Sát Cô Tinh cũng được, chẳng sao cả."
Bành Thạch Nhai còn ngậm miếng bánh kia, nghe nửa câu đầu đã tìm từ để giải thích, nghe hết nửa câu sau lại cứng đờ người, y ngạc nhiên nhìn về phía Nhan Thủy Minh, trong miệng hàm hồ không rõ, trong mắt kinh ngạc rất rõ ràng: "Huynh, huynh biết rồi?!"
"Đúng là con thỏ thành tinh thật?"
Vẻ mặt Nhan Thủy Minh nhẹ nhàng như đang nói một câu vui đùa, nhưng Bành Thạch Nhai hiểu được ý tứ trong câu nói đó, nhất thời không biết phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-be-xui-xeo/3318014/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.