Anh quan sát Diệp Đào Yêu hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Tôi không hề muốn hại cô, lời tôi nói cũng thật sự là như vậy, tôi chỉ muốn cô ngủ cùng tôi một đêm, tôi sẽ không làm gì cô cả, coi như cô báo đáp ơn cứu mạng của tôi được không?"
Diệp Đào Yêu: "Chuyện này..."
Nghe thì có vẻ rất hời!
Dù sao anh ta sẽ không hại cô, mà anh ta lại đẹp trai như vậy, trông không giống người xấu chút nào, cô nên đồng ý chứ nhỉ?
Cuối cùng cô gật đầu: "Được, tôi đồng ý! Nhưng chúng ta không được làm gì cả, chỉ có thể đắp chăn nói chuyện không thôi nhé!"
"Tôi đảm bảo!" Anh không hề hứng thú với chuyện tàn phá nụ hoa chưa nở của tổ quốc.
Anh đứng lên, đi ra ngoài phòng ngủ.
"Ê..." Diệp Đào Yêu vô thức gọi anh: "Anh đi đâu thế?"
"Tắm!" Vừa nãy bị chuột rút đau đớn vô cùng khiến toàn thân ướt mồ hôi, anh tuyệt đối không để vậy đi ngủ được.
"À..." Diệp Đào Yêu cúi đầu nhìn bản thân.
Tuy cô vừa tắm xong, nhưng nãy do sợ quá mà toàn thân đầy mồ hôi lạnh, dính dính cực kỳ khó chịu, làm cô cũng lại muốn đi giội nước tắm qua.
Chờ khi cô xong, Lâu Ngâm Tiêu đã dựa vào đầu giường.
Cô chậm rãi bước tới, định nằm ở một bên khác.
Lâu Ngâm Tiêu chợt gọi: "Tới đây!"
Diệp Đào Yêu: "..."
Sao cô cảm thấy anh làm như vậy giống như đang gọi cún con thế nhỉ?
Nhưng đó là ân nhân cứu mạng, Diệp Đào Yêu không dám không qua đó, vì vậy cô lại chậm rãi dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-vo-vao-trong-ong-xa-xin-nuong-tay/225693/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.