Diệp Đào Yêu nhìn anh đầy thương hại: "Anh không làm được đâu! Tất cả những người muốn hại tôi đều xui xẻo hết!"
Lâu Ngâm Tiêu hoàn toàn không hề tin chuyện cô nói, nhưng vẫn tốt tính nói thêm một câu: "Tôi không hề muốn hại cô, tôi đang nuông chiều cô!"
Diệp Đào Yêu: "... Ha ha! Cảm ơn anh nhé, nhưng anh hãy giữ cái 'nuông chiều' đó của anh cho người khác đi!"
Lâu Ngâm Tiêu liếc cô một cái: "Tôi đếm đến ba, cô chọn tự mình qua nằm hay để tôi ném lên giường?"
"Tôi không chọn cái nào hết!" Diệp Đào Yêu bắt đầu bướng bỉnh, khoanh tay trước ngực: "Tôi cứ đứng ở đây xem anh xui xẻo đấy!"
Lâu Ngâm Tiêu híp mắt lại, rõ ràng là một động tác quyến rũ muốn chết, nhưng lại khiến Diệp Đào Yêu rùng mình một cái.
Cô lại nhát cáy lùi ra mấy bước.
Lâu Ngâm Tiêu không lải nhải thêm với cô, khẽ cúi người định ôm cô ném lên giường.
Nhưng anh vừa mới cúi người thì chợt cảm thấy bắp chân bên phải đau nhói... Chuột rút!
Trước kia bắp chân bên phải của anh cũng từng bị chuột rút rồi, nhưng chưa từng đau đớn đến mức này.
Mà giờ phút này, bắp chân phải của anh như bị mũi khoan điện xoáy sâu vào trong, khiến anh đau tới mặt mày tái nhợt hẳn đi.
Chân anh mền nhũn, lùi ra sau vài bước rồi ngã ngồi xuống giường.
Diệp Đào Yêu vỗ ngực một cái, nhìn anh bằng ánh mắt thương hại: "Tôi nói rồi đúng không? Ai hại tôi kẻ đó xui xẻo! Cho dù anh có đẹp trai hơn người khác thì cũng vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-vo-vao-trong-ong-xa-xin-nuong-tay/225692/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.