Lâu Ngâm Tiêu không lên tiếng cũng không cử động nhưng rõ ràng áp suất không khí trong thang máy đã thấp đi nhiều.
Mặt mày Lâu Phàm ủ rũ cúi đầu xuống thấp nhất, chỉ tiếc không thể vùi mặt vào lồng ngực, tự lẩm bẩm trong lòng: Cô Diệp, mong cô tha cho, mong cô tha cho, mong cô tha cho!
Thang máy lên đến tầng cao nhất thì “tinh” một tiếng rồi mở ra hai bên, cứu vớt Lâu Phàm đang bị áp suất thấp của Lâu Ngâm Tiêu tra tấn đến ứa mồ hôi lạnh.
Lâu Ngâm Tiêu bước ra khỏi thang máy, Diệp Đào Yêu theo sau anh.
Lâu Phàm đi cuối cùng, cúi đầu đi theo sau lưng Diệp Đào Yêu, nói nhỏ: “Cô Diệp, cô nhất định đừng để vẻ ngoài điển trai của tôi đánh lừa, thực ra tôi có một trái tim vô cùng tàn nhẫn, ác độc. Tôi xin cô nhất định phải tránh xa tôi một chút, càng xa càng tốt!”
“…” Diệp Đào Yêu không hiểu chuyện gì, quay đầu lại kinh ngạc nhìn Lâu Phàm.
Rõ ràng đầu của người này trông nhất bình thường?
Sao lại không thể nào hiểu nổi?
Đương nhiên đầu của Lâu Phàm là bình thường nhất.
Cậu chủ nhà anh ta xưa nay không gần nữ sắc, Diệp Đào Yêu là người phụ nữ duy nhất từng tiếp xúc thân thể với cậu ấy.
Hơn nữa, cậu chủ nhà anh ta còn ở chung một phòng với cô… Không biết có chung giường chung gối hay không?
Còn bảo anh ta mua quần áo cho cô!
Còn tự mình mua đồ trang sức cho cô!
Còn tự tay đeo lên cho cô nữa!
Trong suy nghĩ của Lâu Phàm, trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-vo-vao-trong-ong-xa-xin-nuong-tay/1070172/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.