Chương trước
Chương sau
Lâu Ngâm Tiêu không lên tiếng cũng không cử động nhưng rõ ràng áp suất không khí trong thang máy đã thấp đi nhiều.
Mặt mày Lâu Phàm ủ rũ cúi đầu xuống thấp nhất, chỉ tiếc không thể vùi mặt vào lồng ngực, tự lẩm bẩm trong lòng: Cô Diệp, mong cô tha cho, mong cô tha cho, mong cô tha cho!
Thang máy lên đến tầng cao nhất thì “tinh” một tiếng rồi mở ra hai bên, cứu vớt Lâu Phàm đang bị áp suất thấp của Lâu Ngâm Tiêu tra tấn đến ứa mồ hôi lạnh.
Lâu Ngâm Tiêu bước ra khỏi thang máy, Diệp Đào Yêu theo sau anh.
Lâu Phàm đi cuối cùng, cúi đầu đi theo sau lưng Diệp Đào Yêu, nói nhỏ: “Cô Diệp, cô nhất định đừng để vẻ ngoài điển trai của tôi đánh lừa, thực ra tôi có một trái tim vô cùng tàn nhẫn, ác độc. Tôi xin cô nhất định phải tránh xa tôi một chút, càng xa càng tốt!”
“…” Diệp Đào Yêu không hiểu chuyện gì, quay đầu lại kinh ngạc nhìn Lâu Phàm.
Rõ ràng đầu của người này trông nhất bình thường?
Sao lại không thể nào hiểu nổi?
Đương nhiên đầu của Lâu Phàm là bình thường nhất.
Cậu chủ nhà anh ta xưa nay không gần nữ sắc, Diệp Đào Yêu là người phụ nữ duy nhất từng tiếp xúc thân thể với cậu ấy.
Hơn nữa, cậu chủ nhà anh ta còn ở chung một phòng với cô… Không biết có chung giường chung gối hay không?

Còn bảo anh ta mua quần áo cho cô!
Còn tự mình mua đồ trang sức cho cô!
Còn tự tay đeo lên cho cô nữa!
Trong suy nghĩ của Lâu Phàm, trên người Diệp Đào Yêu đã phủ đầy dấu ấn của cậu chủ nhà anh ta.
Người phụ nữ của cậu chủ khen anh ta đẹp trai!
Trái tim bé nhỏ của Lâu Phàm sợ đến run rẩy.
Đây đâu phải là khen anh ta?
Rõ ràng là hại anh ta!
Cho nên mới nói sắc đẹp là mầm mống của tai hoạ, về sau anh ta nhất định phải cách thật xa cái sắc đẹp tai hoạ này!
Mãi cho đến khi Lâu Ngâm Tiêu đi vào phòng làm việc, Diệp Đào Yêu vẫn không hiểu được rốt cuộc Lâu Phàm có ý gì.
Chẳng qua cô có một ưu điểm rất lớn đó là chuyện gì không nghĩ ra thì không nghĩ nữa.

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Đợi đến lúc cô cần hiểu, tự nhiên sẽ hiểu được.
Cho nên Diệp Đào Yêu đã nhanh chóng quên mất Lâu Phàm, vui vẻ chiêm ngưỡng phòng làm việc của Lâu Ngâm Tiêu.
Rất lớn!
Ít nhất cũng phải lớn hơn gấp đôi phòng làm việc của cha cô.
Tông màu chủ đạo của phòng làm việc là màu đen.
Nền được lát gạch men, không biết làm từ vật liệu gì mà có độ bóng rất tốt, bóng loáng, sáng đến mức có thể soi gương, sạch sẽ, không nhìn thấy một hạt bụi nào.
Diệp Đào Yêu dạo quanh phòng làm việc rồi đưa ra một kết luận: Chủ nhân của phòng làm việc này, chắc chắn là hạng người rất có phong cách và rất biết hưởng thụ.
Tất cả đồ vật trong cái phòng làm việc này đều là thương hiệu cao cấp nhất trong các lĩnh vực.
Bố cục tổng thể của phòng làm việc phóng khoáng lại lịch sự, tao nhã.
Tông màu đen trang trọng sẽ làm cho khách đến cảm thấy vô cùng uy quyền nhưng chủ nhân của nó sử dụng sẽ cảm thấy rất thoải mái dễ chịu khi ở trong đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.