Chương trước
Chương sau
“Ừ.” Lâu Ngâm Tiêu hơi ngẩng đầu nhìn bốn chữ to toả sáng lung linh dưới ánh mặt trời, có chút chói mắt: “Đây là thương hiệu mà ông ngoại tôi sáng lập.”
“Vậy ông ngoại của anh tên là Thiên Thành?” Diệp Đào Yêu tò mò liếc nhìn anh: “Cha tôi từng nói rằng người sáng lập ra Thiên Hương Quốc Tế tên là Thiên Thành, ông ấy là một thiên tài. Thật ra nhà họ Thiên mới là gia tộc bậc nhất Hoàng Thành. Tiếc là sau khi Thiên Thành qua đời, con gái của ông là Thiên Nhã lấy chồng ở xa thủ đô nên Thiên Hương Quốc Tế không có người thừa kế nhưng có mời người quản lý chuyên nghiệp về đảm nhận chức vụ. Từ đó Thiên Hương Quốc Tế dừng phát triển, rồi bị nhà họ Diệp chúng tôi vượt mặt, thế là nhà họ Diệp đã thay thế nhà họ Thiên, trở thành gia tộc bậc nhất Hoàng Thành.”
Lâu Ngâm Tiêu liếc nhìn cô: “Cô biết không ít chuyện nhỉ.”
“Đúng vậy.” Diệp Đào Yêu tự hào nghênh cằm: “Biệt hiệu của tôi là ‘Hoàng Thành Biết Tuốt’, tôi lớn lên ở Hoàng Thành, thích nhất là đi dạo chơi khắp nơi. Chuyện kỳ lạ, bí mật nhà quyền thế hay gì gì đó ở Hoàng Thành, không ai biết rõ hơn tôi!”
Lâu Ngâm Tiêu nhẹ nhàng cong một bên khoé môi, tiếng cười nhẹ đầy ẩn ý, cất bước đi vào trong: “Vào thôi.”
“Ây…” Diệp Đào Yêu đi bên cạnh, tò mò nghiêng đầu nhìn anh: “Vậy anh là con của Thiên Nhã? Tôi nghe nói Thiên Nhã được gả vào nhà họ Lâu, gia tộc bậc nhất Hạ Thành, vậy anh là người thừa kế của nhà họ Lâu, gia tộc bậc nhất Hạ Thành rồi?”
Lâu Ngâm Tiêu nhìn cô: “Tôi đánh giá thấp cô rồi, tin tức của cô đúng là rất linh hoạt.”
Nhà họ Lâu và nhà họ Thiên đều là những gia tộc cực kỳ thần bí, ít xuất hiện, những chuyện mà Diệp Đào Yêu nói tới này tựa như là chuyện bình thường nhưng thật ra không có mấy người biết.
Được khen ngợi, Diệp Đào Yêu rất vui vẻ, đôi mắt lấp lánh nhìn anh: “Cho nên sở dĩ anh xuất hiện tại Hoàng Thành là đến để thừa kế Thiên Hương Quốc Tế?”
Lâu Ngâm Tiêu thản nhiên liếc nhìn cô: “Tôi đến để làm Thiên Hương Quốc Tế phát triển rạng rỡ.”

Diệp Đào Yêu: “…”
Không hiểu sao lại cảm thấy danh tiếng gia tộc bậc nhất của nhà họ Diệp sắp không giữ được là thế nào nhỉ?
Sau khi bước vào sảnh lớn, vốn đang đi sau hai người, Lâu Phàm bước nhanh vài bước đi đến bên cạnh thang máy, ấn thang máy chuyên dụng dành cho cấp cao của công ty.
Trước khi Lâu Ngâm Tiêu đi đến thang máy, cửa thang máy vừa lúc mở ra.
Lâu Ngâm Tiêu bước vào thang máy trước, chờ sau khi Diệp Đào Yêu cũng đi vào thang máy, Lâu Phàm mới lặng lẽ bước vào trong. Anh ta đứng sát vào một bên tường, bấm nút thang máy.
Sau khi thang máy khởi động, anh ta lại lặng lẽ lùi vài bước, lùi đến góc thang máy.
Diệp Đào Yêu vẫn đang chú ý từng hành động của anh ta, trong lòng yên lặng nghĩ phép tắc của nhà họ Lâu chắc chắn rất nghiêm.
Rõ ràng nhìn dáng vẻ của Lâu Phàm rất nhanh nhẹn, thông minh nhưng ở trước mặt Lâu Ngâm Tiêu thì thở mạnh cũng không dám.
Cô nhìn đến ngây người, Lâu Ngâm Tiêu ở ngay phía trước thấy vậy bỗng nhiên hỏi: “Tiểu Phàm đẹp trai lắm sao?”
“Đúng vậy!” Diệp Đào Yêu gật đầu, một lần nữa phát huy ưu điểm ăn ngay nói thật vô cùng tinh tế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.