_Tuấn Hạo...em...em muốn...em muốn mình dừng lại.
Chỉ sau một câu nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo đến thấu xương của Hỉ Ái,cả căn phòng khách đang rộn rã tiếng cười bỗng nhiên chợp tắt. Tuấn Hạo nghe từng câu từng chữ lọt qua tai mà gương mặt bất động, ngạt nhiên đến chết lặng cả người. Chính bản thân Tuấn Hạo cũng phải lắp bắp hỏi Hỉ Ái thêm một lần nữa
_Hỉ Ái...em...em muốn dừng lại cái gì?
_Em muốn chuyện tình của chúng ta dừng lại, ngay bây giờ.
_TẠI SAO EM LẠI MUỐN NHƯ VẬY!?
Tuấn Hạo hét thật lớn, một tiếng hét chói tai đâm thấu lòng dạ con người, đây cũng là lần đầu tiên Tuấn Hạo lớn tiếng với cô, anh dùng tay của mình nắm thật chặt tay của Hỉ Ái để hỏi cho ra lẽ.
_Tuấn Hạo, mau bỏ em ra...
_Nếu em nói không ra lẽ chuyện này thì đừng hòng đi đâu hết.
_Tuấn Hạo....em đã nói rồi...em muốn dừng lại.
_Vậy tại sao em lại muốn dừng lại? Vì cái lí do quái quỷ gì chứ.
Hai mắt anh đỏ ngầu, trên hai thái dương tức giận đến mức hiện lên những dòng gân xanh rõ mồn một. Quản gia Hạ trực tiếp chứng khiến câu chuyện mà đau buồn đến cùng cực. Cứ ngỡ cậu chủ của Trương gia cuối cùng cũng được tận hưởng tình cảm hạnh phúc hiếm hoi trong cuộc đời, không ngờ lại tan vỡ nhanh chóng chỉ sau ba tháng, mà còn là ngay ngày sinh nhật của anh
_Em....thật sự em...
_Hỉ Ái, nếu em không cho anh một câu trả lời rõ ràng thì đừng hòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-vi-khong-loi-thoat/2907339/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.