_Hahahaha, Tuấn Hạo à, mày khóc lóc đau buồn đủ chưa tên cặn bã kia?
_Ở trong cái góc tối xó xỉnh nào đó cuối cùng cũng chui đầu ra rồi à. - Tuấn Hạo nhẹ nhàng đáp.
_Phải nói sao ta, nhìn mày buồn cười quá tao đ*o chịu được nên mới tìm một góc cười cho hả hê thôi.
_Mau câm mồm lại.
_Nam thần của chúng ta đây giờ bị cắm sừng rồi, một cặp sừng dài vô tận, haha
Cái giọng cười cợt nhã đến khó nghe của Dạ Minh Sơn cứ vang vọng khắp giang phòng tĩnh mịch, nghe có phần đáng sợ nên đã khiến cho những người giúp việc đứng trong góc nhà ngày càng lo lắng hơn.
Dạ Minh Sơn nhẹ nhàng vuốt tóc, anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, một tay chống cằm rồi nở một nụ cười khinh bỉ dành cho Tuấn Hạo.
_Tao không trách em ấy.
_Ồ, rộng lượng đến thế cơ à, vô tâm đến thế là cùng, bảo sao bị cô ấy bỏ.
_Mày muốn gì?
Tuấn Hạo nghe Dạ Minh Sơn nói vậy thì liền xoay lưng lại, bắt đầu nghiêm túc tra hỏi hắn ta cho ra lẽ
_Hỉ Ái cô nương bị sự vô tâm của mày bức cho đến chết, cha cô ấy qua đời rồi? Mày không biết sao?
Tuấn Hạo gương mặt đơ cứng không thể thoát khỏi sự ngạc nhiên này, mặc dù anh đã cho người theo sát Hỉ Ái mọi lúc mọi nơi nhưng bản thân vẫn không hề nắm được chút thông tin nào của cô.
_Tại sao mày biết mà lại không nói ra?
_Tại sao tao phải nói cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-vi-khong-loi-thoat/2907338/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.