_Chuyện đó... chúng em kết thúc rồi...
_Tại sao....tại sao em kết thúc, chỉ vì cái tin tức dược đăng trên mạng mấy tháng trước thôi sao?
_Hỉ Ái! Hỉ Ái! Em mau trả lời chị đi
Hạ Minh Châu vừa nói vừa nắm lấy hai vai của Hỉ Ái thật chặt, sợ cô sẽ bỏ đi mất.
_Em...em làm vậy bởi vì em cảm thấy mình không còn phù hợp với mối tình này nữa, em muốn bắt đầu một cuộc sống mới tốt hơn.
_Hỉ Ái à....em ráng đợi chị một năm thôi, sau khi chị tốt nghiệp rồi, chị sẽ mang em lên thành phố sống, cho em thêm một lần nữa được bước trên con đường học tập. Em ráng đợi chị nhé.
Hạ Minh Châu ôm chầm lấy cô, gương mặt thì đinh ninh cam đoan hứa hẹn với Hỉ Ái rằng sẽ giúp đỡ cô hết mình, dẫu cho hai người chỉ là bạn bè kết nghĩa không hề thân thích, trên đời này được mấy người tốt như Hạ Minh Châu đây.
_Em cảm ơn chị, vậy giờ em xin phép về trước nhé.
*************
Nữa tiếng sau, tại nhà trọ của Hỉ Ái, dáng vẻ của người con gái nhỏ bé nằm xuống mệt mỏi trên chiếc giường cũ kĩ. Nước mắt một lần nữa tuôn rơi không ngừng vì những đắng cay đau buồn mà mình phải hứng trải trong suốt mấy ngày hôm nay.
Con người Hỉ Ái bây giờ vô hồn, bất động. Chỉ có thế khóc để cho thoã mãn lương tâm, thỏa mãn nổi lòng mà bản thân đã tự mình cắn rức.
_Tuấn Hạo...hic....em xin lỗi anh...em xin lỗi anh...
**************
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-vi-khong-loi-thoat/2907337/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.