_À...em...em là Vương Hỉ Ái, mong anh giúp đỡ.
Nam nhân trước mắt có vẻ ngoài cuối hút vô biên. Gương mặt nổi bật phong lưu tuấn tú, đôi mắt đặt biệt màu xanh ngọc sâu thăm thẳm như đại dương khác hẳn với những người xung quanh. Chiều cao 1m83 vô cùng ấn tượng khiến cho Hỉ Ái có chút bất ngờ về vẻ ngoài của anh.
_Vậy giờ em cất chiếc xe đạp điện của em vào trong sân đi, anh lấy xe máy chở em đi.
Hỉ Ái liếc nhìn chiếc xe điện cũ của mình mà có chút xấu hổ, thời đại bây giờ ai lại chạy chiếc xe màu hồng sến, nhà quê mà cô được cha mẹ mua tặng năm lớp 6 cơ chứ.
_Em cảm ơn anh...
*************
Trên con đường làng quê vắng vẻ, đôi lúc mới có loáng thoáng bóng người lướt qua. Một nam một nữ mới quen biết chở nhau trên chiếc xe máy, Hỉ Ái ngại ngùng không thể tả xiết, chẳng dám ngồi gần đối phương mà nhít người xát phía ngoài rìa của yên xe, hai tay giữ chặt đằng sau để tránh bị ngã.
Tấn Trường trông thấy Hỉ Ái lo lắng như vậy cũng ngầm hiểu trong lòng, anh cũng lái xe chậm lại để khiến cho Hỉ Ái an tâm hơn. Bầu trời ở tít trên cao cũng bắt đầu có sự biến chuyển. Những đám mây xanh trong lành ban nãy đi bị một màu đen xám xịt vay quanh, mặt trời chói chang cũng bị lớp màng u ám kia che mất. Thấy tình hình không ổn, Tấn Trường đành lên tiếng.
_Hỉ Ái, anh thấy trời sắp mưa rồi, em chịu khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-vi-khong-loi-thoat/2907335/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.