“Ta có đường đây, nếu ngươi thấy đắng thì ngậm một viên đi.”
Thấy gương mặt y nhăn lại, ta vốn không muốn nói gì, nhưng vì lòng tốt, vẫn lấy ra mấy viên đường ít ỏi trong n.g.ự.c áo.
“... Ngươi mang theo đường trên người làm gì?”
Y ném một viên vào miệng, sắc mặt dịu đi phần nào, cũng chẳng buồn nghe ta trả lời:
“Khe núi này không sâu lắm, lúc nãy ta vào rừng nghe thấy tiếng nước, có lẽ tình cảnh cũng chưa đến mức tệ.”
“Có lẽ khi đó Hoàng thượng cũng nghĩ như thế...”
Ta thì thầm.
“Yên tâm đi, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài. Nào, lên lưng ta.”
Lưng y rộng và vững chãi, có lẽ người luyện võ đều như vậy.
Ban đầu ta chỉ thấy xóc nảy khiến chân đau, lại thêm hoảng sợ nên đầu hơi choáng.
Nhưng dần dần, khi t.h.u.ố.c trên chân phát huy tác dụng, ta ôm chặt lấy cổ y, mơ mơ màng màng thiếp đi.
Không giống mùi khói ngột ngạt trong phòng chất củi, cũng chẳng giống cái lạnh lẽo trong căn nhà tranh.
Gió trong khe núi thật đặc biệt, mát rượi và trong lành.
Khi tỉnh lại, trời đã tối, Chung Tư Triết đưa cho ta nửa con gà nướng xiên trên cành cây:
“Ngươi thật biết ngủ đấy.”
Bụng ta không kiềm được mà réo lên một tiếng.
“Ăn đi, trốn cái gì.”
Y nhét con gà nướng vào tay ta.
Không ngờ vị tiểu thế tử được nuông chiều trong vương phủ lại có thể làm ra món ngon đến thế.
Y đắc ý giơ viên đá lửa trong n.g.ự.c ra khoe, rồi chẳng nói thêm gì nữa.
Đêm hôm đó, chúng ta gối đầu lên bãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tu-dong-y/4799184/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.