“Chỉ là...”
Sắc mặt hắn dần u ám:
“Trước khi xuống nước, nàng sợ ta bị lạnh, nên đã cởi áo ngoài khoác cho ta… Khi được cứu, nàng đã bị phong hàn rồi.”
“Thì ra bệnh phổi của nàng là do vậy mà ra.”
Ta bỗng hiểu ra.
Chung Trạch liếc ta một cái:
“Xem ra cái người từ phiên bang kia đã nói hết với ngươi rồi...”
Cho nên phu thê các ngươi bao nhiêu năm như vậy, mà ngươi còn chẳng biết nàng tên gì sao!
Quá đáng thật đấy!
“Người từng bị đói đến sợ rồi, sẽ chỉ muốn ăn mãi... Ăn không ngừng, không cảm thấy đói hay no.”
Mắt Chung Trạch dường như đỏ lên:
“Ta vốn chẳng phải minh quân gì cả.”
Hắn trông thật đáng thương.
Nỗi đau khi người mình yêu nhất c.h.ế.t vì mình, làm sao có thể phai nhạt chỉ trong một sớm một chiều.
Ta mềm lòng, bất chấp tất cả mà bước lên ôm chặt lấy hắn.
Chung Trạch dường như ngẩn ra một thoáng, rồi do dự đưa tay, khẽ vỗ lên lưng ta.
Một cái, hai cái...
Rất lâu.
Hắn bỗng cúi đầu, khẽ nói bên tai ta:
“Ngươi sẽ không cho rằng trẫm khóc đấy chứ? Hôm nay ngươi đã viết xong mười bài thơ chưa?”
Đáng ra phải để hắn ăn uống đến c.h.ế.t mới phải!
Trước khi rời đi, Chung Trạch quay đầu nhìn ta, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì:
“Ngươi ở trong cung có phải rất buồn chán không?”
Ta vẫn còn chìm trong nỗi đau đớn của mười bài thơ chưa viết xong.
“Vài ngày nữa... là ngày giỗ của Thiển Thiển... Mấy hôm trước trẫm đã lén đến thăm mộ nàng rồi. Đến ngày đó, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tu-dong-y/4799183/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.