Bên này là bầu không khí bữa cơm gia đình đầy ấm áp còn ở nơi Quý Trạch Viễn ở, thì chỉ còn là không gian cô độc giữa căn chung cư rộng lớn.Từ khi anh định cư đến Mỹ hầu hết đều không có một giấc ngủ ngon cùng lắm chỉ chợp mắt được 2-3 tiếng.
Hôm nay vẫn như mọi ngày,bên ngoài trời đều dần ló rạng sáng.Bên trong phòng sách với ánh đèn vàng mờ nhạt.Quý Trạch Viễn mặc áo choàng tắm ngồi trên ghế,ánh mắt vẫn chỉ nhìn về những bức ảnh đặt trên bàn.
Chúng đều được in ra sắc nét,kín kẽ mà đựng trong khung ảnh.Trên bàn làm việc của thiếu niên 17 tuổi ngoài những xấp giấy tờ bệnh án những tài liệu học tập thì có cả 10 khung ảnh lớn.Anh không thích bầy bừa những thứ vướng víu trên bàn nhưng vì muốn nhìn thấy cô,muốn khắc sâu hình ảnh của cô thì anh đã bầy chúng khắp bàn làm việc của mình.
Dần dần ánh sáng ban mai bên ngoài cũng ló rạng.Từng tia sáng ấm áp phủ lên người thiếu niên thông qua khung cửa sổ.Phác họa lên từng chi tiết đẹp đến không có yếu điểm,dù cho vẻ mặt của anh có hốc hác thiếu ngủ thì cũng không làm giảm bớt đi vẻ điển trai này.
Từ khoảng khắc anh không còn liên lạc được với cô bằng di động thì tâm trí đã rối thành một mớ bòng bong.Muốn từ bỏ tất cả việc dang dở ở đây để về nước nhưng lại không thể.Anh biết sự lựa chọn đó của mình là điều ngốc nghếch.Anh quay về thì sao chứ?căn bệnh này lại phải rơi vào đâu,bao nhiêu ngày điều trị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-truc-ma/3442047/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.