Thời gian Quý Trạch Viễn ra nước ngoài liền đẩy nhanh lên vài ngày.Ngày mốt anh sẽ bay sang Mỹ,về việc anh không ở lại trong nước ăn tết cũng không có gì lạ.Bởi vì mỗi năm tết đến anh cũng chỉ chúc tết ông bà nội rồi ở nhà,chẳng khác biệt ngày thường.
Tối hôm đó anh đã dành cả nửa ngày ở trong phòng sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân.Quyết định hôm nay của anh dù sau này có hối hận anh cũng sẽ cam lòng.
Trong đầu anh khi đó chỉ nghĩ được rằng,phải khiến bản thân mạnh mẽ hơn thì mới đủ tư cách chăm sóc cho cô gái nhỏ.Chính vì thế anh mới quyết tâm rời đi như thế.
Trước khi rời đi anh cũng không làm bữa tiệc chia tay bạn bè gì cả.Chỉ có anh cùng ông bà nội ăn một bữa cơm.Họ hàng trong nhà không cần nói thì cũng biết họ vui vẻ như nào khi nghe tin anh rời đi.Buổi tối sẽ đến giả bộ chúc bình bình an an rồi ra về.
Sau bữa cơm tối cùng ông bà nội,anh liền khoác vội áo khoác lông cừu màu xám rời khỏi nhà.Quý Trạch Viễn đứng bên ngoài cổng lớn của Lư Gia gần 1 tiếng đồng hồ.Ánh mắt mông lung đen kịt nhìn đến ô cửa sổ phía xa.Là phòng ngủ của Lư Hiểu Khê,vẫn còn ánh đèn mờ nhạt nhưng rèm cửa lại đóng kín.
Chiếc điện thoại trong túi quần bị anh vân vê đến nóng bừng.Quý Trạch Viễn nhìn thật lâu đến cái tên “Bạn Gái” trong danh bạ.Cuối cùng nhấn đến nút gọi thẳng qua cho cô.
Không nghĩ đến cô lại bắt máy của anh nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-truc-ma/3427318/chuong-65.html