Bà nội Quý nói rất nhiều,mọi lời nói dù có khó nghe nhưng đều rất có lý.Quý Trạch Viễn không hề lên tiếng cắt ngang mà yên tĩnh lắng nghe từng câu từng chữ.
Mãi đến khi anh quay về phòng ngủ chỉ có một vấn đề là khiến anh không thể yên lòng được.Chấm dứt với bên bác sĩ Hà thì đồng nghĩa với việc anh phải tiếp nhận với bác sĩ khác.
Là một bác sĩ có tiếng ở nước ngoài,bà nội đều đã chuẩn bị mọi thứ cho anh.Nói rõ hơn thì vào khoảng tuần sau anh sẽ bay qua đó trị liệu.Việc học tập đều chuyển hết qua đó.
Anh không trách bà nội vì tuỳ ý sắp xếp.Bởi vì anh hiểu mọi thứ bà làm đều vì tốt cho anh mà thôi.Quý Trạch Viễn là người sống thực tế.Có bệnh thì phải chữa cũng chẳng bận lòng gì về việc sẽ đi đây đó điều trị.
Nhưng bây giờ thì khác,anh không muốn rời xa Lư Hiểu Khê.Từ nhỏ đến lớn cả hai đều như hình với bóng huống chi anh không thể sống mà thiếu cô được.Dù chỉ là xa nhau vài năm cũng không được.
Quý Trạch Viễn một thân cao lớn lãnh đạm đứng ở lan can bên ngoài phòng ngủ.Đầu ngón tay cầm điếu thuốc trở nên trắng bệch,tâm trạng lại càng trở nên tồi tệ hơn.
Cả một đêm anh đều đứng ở ngoài suy nghĩ lan man.Thần sắc trên gương mặt điển trai lại càng lạnh lẽo hơn.Đôi mắt đen kịt khẽ nhắm chặt lại.
Bên ngoài trời vừa tờ mờ sáng Quý Trạch Viễn đã đi qua ngôi nhà bên cạnh.Đi đến trước cổng lớn thì chạm mặt với dì Thẩm,anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-truc-ma/3423585/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.