Một đường quay lại căn phòng của mình,Lư Hiểu Khê đều không hề biểu tình ra một chút cảm xúc đau buồn nào.Cậu bé Tiểu Khải đang bận xem tivi nhưng trông thấy chị gái thì vẫn dời ánh mắt chăm chú qua nhìn.Nhìn thấy vẻ mặt như thường của chị thì cậu cũng yên tâm,không hỏi thêm gì cả.
Cánh cửa phòng ngủ vừa khép kín,nước mắt từ hốc mắt lặng lẽ chảy xuống.Một giọt rồi hai giọt dần dần lại trở nên mất kiểm soát.Lư Hiểu Khê cố gắng ngăn tiếng nức nở,bờ môi đỏ mọng bị cô cắn đến trắng bệt.
Cô chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày sẽ phải rời bỏ anh như thế này.Cô vẫn luôn hi vọng cả hai sẽ luôn trải qua những ngày tháng hạnh phúc bên nhau,dù có sống xa nhau thì cô đều sẽ chấp nhận cả.Điều khiến cô tuyệt vọng đến thế là vì anh rời bỏ cô không một chút lưu luyến.Ngay cả một câu giải thích rõ ràng cũng không có.
Hai bả vai yếu ớt của thiếu nữ không ngừng run rẩy kịch liệt,khóc đến thương tâm.
Ngay ngày hôm sau Quý Trạch Viễn âm thầm rời đi,anh không muốn ai đi tiễn mình.Đến cuối cùng anh vẫn chỉ là cậu thiếu niên mới 17 tuổi,bản tính dù có trưởng thành vững vàng đến mấy cũng có lúc yếu đuối mà thôi.Hãy cứ để anh âm thầm rời đi,có lẽ thời gian qua đi thì mọi thứ sẽ tốt lên thôi.
Trước 28 tết cả nhà của cô đều dọn đến nơi ở mới,cách thành phố N cả 6 tiếng đi bằng máy bay.Chỉ trong vòng một tuần đó nhóm bạn của bọn họ liền có hai người rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-truc-ma/3428003/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.