Chương trước
Chương sau
Hạ Vân Phong gật đầu.

Buổi tối hôm nay y làm thế nào cũng không ngủ được, tâm tình thực lo lắng. Ngày hôm sau Ngao Dương thật sự ra ngoài mua xe lăn về cho y, mang về sau còn tự mình lắp vào.

Đem Hạ Vân Phong ôm đến dưới lầu, sau đó để cho Hạ Vân Phong ngồi ở trên xe lăn, như vậy Hạ Vân Phong hành động sẽ tiện hơn rất nhiều, bằng không đi chỗ nào hắn cũng đều phải ôm.

Hai ngày này Ngao Dương đều ôm muốn nhũn tay rồi.

Hạ Vân Phong im lặng nhìn Ngao Dương, gần đây đều là Ngao Dương bồi y, sắc mặt của hắn cũng tốt hơn một chút bất quá thái độ của Ngao Dương đối với y vẫn như vậy…….

Xa cách……

Chỉ có lúc Hạ Vân Phong bảo hắn làm việc, hắn mới có thể cùng Hạ Vân Phong nói hai câu, yết hầu của Hạ Vân Phong còn chưa có đỡ, Ngao Dương không cho y hút thuốc. Y ngồi xe lăn cả một buổi chiều nên thắt lưng thực bủn rủn.

“Lại đây mát xa cho ta.” Hạ Vân Phong lười biếng giương mắt nhìn về phía Ngao Dương. Ngao Dương luôn ngồi trò chơi, y an vị ở bên cạnh nhìn cả một buổi chiều, liền im lặng cùng nhi tử.

Mà lúc này.

Chính là thời gian nghỉ giữa trận của Ngao Dương, nếu không phải nhìn thấy Ngao Dương tháo tai nghe xuống đi uống nước, y còn không mở miệng đi quấy rầy nhi tử.

Đúng như y đoán.

Ánh mắt Ngao Dương có vẻ thực không kiên nhẫn, nhưng Ngao Dương cũng không trực tiếp mắng Hạ Vân Phong, hắn vẫn đứng dậy đi đến bên cạnh Hạ Vân Phong, một bàn tay ngăn cản thắt lưng Hạ Vân Phong……

Một bàn tay xoa mông Hạ Vân Phong……

Hắn đem cả người Hạ Vân Phong đều bế lên, hành động này khiến Hạ Vân Phong hoàn toàn mất đi chống đỡ, chỉ có thể ôm bả vai Ngao Dương, y cúi đầu nhìn tay Ngao Dương……

“Không phải nơi này.” Hạ Vân Phong thong thả nói. Y vừa quay đầu lại ngoài ý muốn đôi môi liền đụng phải đôi môi bạc mĩ kia của Ngao Dương……

Động tác trên tay Ngao Dương nhất thời đình chỉ, cảm giác được thân thể Hạ Vân Phong dán thân thể hắn thong thả tụt xuống, hắn vươn tay ôm chặt thắt lưng Hạ Vân Phong……

Hạ Vân Phong miễn cưỡng quay đầu: “Lên phía trên một chút.” Y bảo Ngao Dương nhu thắt lưng y là được rồi……

“Là nơi này sao?” Ngao Dương lại theo dõi y, tay cũng ái muội xoa thắt lưng y.

Ngao Dương nắm đến địa phương làm cho Hạ Vân Phong thoải mái, y thực chậm rãi gật đầu, cả người y đều dựa vào Ngao Dương chống đỡ, hai má y dán ở trên mặt Ngao Dương.

Cảm giác được Ngao Dương đem y tới trên sô pha, y mới buông cái tay ôm bả vai Ngao Dương ra. Ngao Dương đem trò chơi tắt đi, sau đó cầm lấy điện thoại gọi điện thoại cho trung y.

Rất nhanh trung y đã tới đây.

“Châm cứu cho hắn.” Ngao Dương bảo trung y châm cứu trị liệu cho Hạ Vân Phong, lúc trung y kia châm kim cho Hạ Vân Phong, Ngao Dương an vị ở bên cạnh rất hứng thú nhìn nhìn.

Không nhìn thấy chân Hạ Vân Phong động đậy, đã đâm rất nhiều châm nhưng Hạ Vân Phong một chút phản ứng cũng không có.

Hắn an vị ở bên cạnh Hạ Vân Phong, hắn một bên thay Hạ Vân Phong xoa thắt lưng, một bên nhìn chằm chằm động tác trung y kia. Hạ Vân Phong vài lần muốn bảo Ngao Dương đừng dựa vào y gần như vậy.

Ngao Dương liền cứ như vậy nhìn hơn nửa giờ, ngay khi trung y kia rút châm ra xoay người sang chỗ khác sửa sang lại cái hòm thuốc, Ngao Dương nắm cằm Hạ Vân Phong, vừa nhanh vừa chuẩn hôn đôi môi Hạ Vân Phong.

Ngô……

Trong đôi mắt vững vàng kia của Hạ Vân Phong, có cái gì đó hơi lắc lư, y rũ mắt xuống rất nhanh liền dấu đi dao động nhỏ nhặt kia.

Ngao Dương ngay cả ăn cơm cũng phải đem chén đũa y cách ly, rõ ràng là không muốn bị y lây bệnh, nhưng hiện tại lại hôn y, này chẳng phải lây bệnh càng nhanh hơn sao, tuy rằng hiện tại Hạ Vân Phong có chút đỡ hơn, bất quá vẫn như trước còn là bệnh nhân.

Hạ Vân Phong cũng không tránh được nụ hôn của Ngao Dương, khi y cảm giác được đôi môi dây dưa lẫn nhau, thật sâu dây dưa cùng một chỗ, cho tới bây giờ Ngao Dương chưa từng hôn qua y như vậy.

Cảnh này khiến Hạ Vân Phong có chút sững sờ……

Bất quá.

Y không có cự tuyệt Ngao Dương hôn, Ngao Dương im lặng ngồi ở trên sô pha, để cho Hạ Vân Phong ngồi ở trên đùi hắn. Hắn cầm lấy tay Hạ Vân Phong, không cho Hạ Vân Phong lộn xộn.

“Ngươi làm cho ta thực phiền lòng.” Ngao Dương ôm y, sờ thắt lưng y,“Phiền chết người, mỗi ngày bắt ta làm nhữngchuyện vô dụng, ngươi rốt cuộc lúc nào mới để cho ta đến Bắc đường?”

“Ta cũng không nói là muốn ngươi đến Bắc đường.” Hạ Vân Phong cự tuyệt Ngao Dương.

Ngao Dương cũng không giận.

Ngược lại là ý tứ hàm xúc không rõ cười cợt: “Ngươi đem Bắc đường giao cho đại ca, hắn nhất định sẽ thay ngươi quản lý rất tốt, đến lúc đó toàn bộ Hạ gia đều do hắn quản.” Hắn nhéo thắt lưng Hạ Vân Phong……

Hắn thay Hạ Vân Phong nhu lộng thắt lưng bủn rủn, Hạ Vân Phong cũng không ngăn cản hắn. Lúc này Hạ Đông vừa lúc từ bên ngoài trở về, hắn vừa trở về liền nhìn thấy Ngao Dương ôm Hạ Vân Phong thấp giọng nói chuyện.

Hai người thực thân mật.

Hạ Đông gần đây bề bộn nhiều việc, rất ít thời gian ở nhà bồi Hạ Vân Phong. Hôm nay hắn cố ý trở về sớm một chút, nhưng nhìn thấy trong phòng khách đặt một cái xe lăn, điều này làm cho Hạ Đông không khỏi nhìn chân Hạ Vân Phong thêm vài lần.

Hạ Đông vừa về nhà liền cùng Hạ Vân Phong chào hỏi, Ngao Dương thấy Hạ Đông đã trở về, liền đem Hạ Vân Phong đặt ở trên sô pha, sau đó liền trực tiếp đi lên lầu.

Ý bảo đem Hạ Vân Phong giao cho Hạ Đông, dù sao chỉ cần trong nhà có huynh đệ khác, Ngao Dương tuyệt đối sẽ không chiếu cố Hạ Vân Phong. Bất quá hôm nay Ngao Dương lúc lên lầu nhìn Hạ Vân Phong thêm vài lần.

“Hôm nay không bận sao?” Hạ Vân Phong nhìn về phía Hạ Đông, y nói với Hạ Đông: “Ta nghe Ngao Dương nói, mấy ngày này ngươi trở về trễ như vậy là vì đều cùng bằng hữu ở một chỗ?”

“Cùng bằng hữu Đông khu.” Hạ Đông thành thật trả lời y.

Hạ Vân Phong gật đầu, cũng không có hỏi nhiều nữa.

Bất quá.

Hạ Đông chủ động nói với Hạ Vân Phong: “ Ta cùng quan lớn Đông khu gặp nhau, quản lý cấp cao của Hạ thị cũng có đi.” Hắn vươn tat bắt được tay Hạ Vân Phong, nắm tay Hạ Vân Phong.

Ý Hạ Đông là bảo Hạ Vân Phong tùy tiện đến hỏi quản lý cấp cao của Hạ thị, mọi người đều biết chuyện này.

Hạ Vân Phong im lặng nhìn chăm chú vào hắn.

Hạ Đông nhìn thoáng qua xe lăn bên cạnh, lại nhìn về phía Hạ Vân Phong:“Ngươi làm sao vậy?” Hắn ý ám chỉ nhìn về phía Hạ Vân Phong, sau đó lại nhìn chân Hạ Vân Phong.

“Không có việc gì.” Hạ Vân Phong đem sự tình chi tiết nói với hắn.

Hạ Đông nâng nâng chân y, phát hiện chân Hạ Vân Phong rất không tiện: “Muốn mời bác sĩ lại đây nhìn xem hay không?” Hắn vuốt chân Hạ Vân Phong, thay Hạ Vân Phong mát xa bắp chân.

Hạ Đông đem tình hình công ty gần đây đều nói cho Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong nghe xong thực vừa lòng, khích lệ Hạ Đông làm được rất tốt: “Ngươi gần đây không gặp A Lâm sao?” Y thực thản nhiên hỏi nhi tử.

Hạ Đông lắc đầu: “Không có, về sau sẽ ít cùng hắn gặp mặt, bởi vì ngươi không thích.” Hắn nói rất nhỏ nhưng thủy chung đều thực bình tĩnh nhìn Hạ Vân Phong.

“……”

“Ngươi không thích hắn, ta sẽ ít cùng hắn lui tới.” Hạ Đông vẫn nói như vậy, hắn không có lừa Hạ Vân Phong, bởi vì Hạ Vân Phong không thích, hắn có thể không cùng A Lâm lui tới.

Thậm chí không làm bằng hữu với A Lâm.

Bởi vì từ lúc Hạ Đông còn nhỏ, hắn cái gì cũng đều nghe Hạ Vân Phong, hơn nữa hắn cũng biết, người hắn để ý nhất cũng chính là Hạ Vân Phong, tuy rằng bộ dáng Hạ Vân Phong luôn cao cao tại thượng.

Chỉ cần hắn cố gắng công tác, cố gắng đạt được sự công nhận của Hạ Vân Phong, cho nên sau khi hắn quay về Hạ thị rất cố gắng công tác. Hắn muốn xử lý tốt việc này, không để Hạ Vân Phong quan tâm.

Buổi tối hôm nay Hạ Đông không đi ra ngoài mà sau khi cơm nước xong cùng Hạ Vân Phong ngồi ở trong phòng khách gọt trái cây ăn. Hắn từng mảnh từng mảnh uy Hạ Vân Phong ăn……

Hạ Đông còn thay Hạ Vân Phong rửa chân, loại chuyện này vốn là Hạ Vân Phong tự mình làm nhưng Hạ Đông đều giành lấy, điều này làm cho Hạ Vân Phong ít nhiều có chút cảm động.

Lúc y xem TV Hạ Đông lại đắp chăn cho y, buổi tối khi ngủ còn ôm y trở về phòng, tùy thời quan sát tình huống, thực quan tâm chăm sóc y, hỏi bệnh tình của y.

Điều này làm cho Hạ Vân Phong cảm giác được sự quan tâm chăm sóc của Hạ Đông. Hạ Đông rất quan tâm đến y, trước sau như một nghe lời làm cho tâm tình Hạ Vân Phong dần dần tốt lên.

Hạ Đông mỗi ngày tan tầm về nhà đều bồi y, bệnh của y rất nhanh đã tiến triển.

NhưngNgao Dương mỗi ngày vẫn đem y ẵm xuống.

Hạ Vân Phong không nhẹ giống nữ nhân, nghiêm túc mà nói Hạ Vân Phong một nam nhân thành thục là rất nặng, bất quá con của y khí lực đều rất lớn, đều ôm y được.

“Ta không phải rất nặng sao, ngươi dìu ta đi thì tốt rồi.” gần đây Hạ Vân Phong đều làm châm cứu trị liệu cho nên còn có thể đi bộ, bất quá đi được rất chậm……

Chỉ có khi nào Tần Diễm ở nhà, sẽ dìu hắn đi dạo trong viện một chút, mặc kệ là Hoằng Dạ, hay là Hình Liệt, cùng với Hạ Đông, lại thậm chí là Ngao Dương, đều là ôm y đi.

Bởi vì cách này là nhanh nhất.

Tiện lợi nhất.

Bởi vì Hạ Đông cũng phải đi làm, cũng không thể mỗi ngày đều chiếu cố Hạ Vân Phong, lúc Hạ Đông không rảnh Tần Diễm sẽ trở về bồi y, thật giống như đã quy định trước……

Trên cơ bản, Hạ Vân Phong cùng Tần Diễm ở phương diện kia rất là phối hợp, cho dù chân Hạ Vân Phong không tiện, Tần Diễm cũng sẽ “ôm”y, bình thường đều là ở trên giường Hạ Vân Phong.

“Ngươi rốt cuộc được không?” gần đây Tần Diễm càng ngày càng mạnh mẽ, hơn nữa thời gian càng ngày càng dài: “Nếu ngươi không được, ta liền dừng lại.” Hắn còn đang động……

Thân thể hai người ái muội đánh lên, phát ra tiếng vang ái muội mà có tiết tấu.

Giường đang vang “chi dát chi dát”.

Bắp chân không có tri giác kia của Hạ Vân Phong khoác lên trên vai Tần Diễm, quần áo trên người y đã sớm chẳng biết đi đâu rồi, dưới ngọn đèn mờ nhạt thân thể y phiếm hồng……

Sắc mặt cũng phiếm hồng……

Nhìn khí sắc có vẻ rất tốt……

Bệnh của y đã hoàn toàn khỏi hẳn chẳng qua bắp chân còn chưa có tốt hoàn toàn, y nắm chặt sàng đan dưới thân, thân thể y theo động tác của Tần Diễm mà di động lên xuống.

“Gần đây ta không cùng ngươi, có phải ngươi giận hay không?” Tần Diễm vươn tay ôm thắt lưng y, hắn đè nén Hạ Vân Phong, hỏi Hạ Vân Phong: “Ta cảm thấy ngươi dường như đang giận?”

“Không có giận.” Hạ Vân Phong rất kiên nhẫn trả lời nhi tử, y căn bản là không có giận: “Ngươi về sau tan tầm trở về sớm một chút, ta muốn ngươi ở cùng ta nhiều một chút.”

Y trực tiếp nói với nhi tử……

Y đã lớn tuổi.

Trong lòng luôn nhớ thương nhi tử……

Cho nên muốn nhi tử về nhà bồi bồi y nhiều hơn, y cũng rất muốn ở chung với nhi tử nhiều hơn……

Tần Diễm cúi đầu hôn y, đầu lưỡi nhẹ nhàng mà ma sát lẫn nhau, cảm giác ngứa ngứa kia làm cho thân thể Hạ Vân Phong buộc chặt, Hạ Vân Phong muốn né đầu sang một bên tránh đi.

Nhưng Tần Diễm nắm cằm y, làm cho y hé mở đôi môi, đầu lưỡi nóng ướt của Tần Diễm cùng đầu lưỡi y tinh tế ma sát không ngờ như thế……

“Ngô……” Hạ Vân Phong lười biếng rũ mắt, cảm giác đầu lưỡi Tần Diễm, mâu thuẫn đầu lưỡi mình, dây dưa lẫn nhau, nhẹ nhàng ma sát.

Kỹ thuật của Tần Diễm thật tốt, khiến cho y không tự chủ được phát ra âmthanh hừ nhẹ lười biếng.

Tần Diễm vừa tách đầu lưỡi mình khỏi đầu lưỡi y, rồi đem đôi môi tiến lên hôn môi đầu lưỡi y, nhẹ nhàng mà duyệt hôn: “Lão ba, ngươi có thích ta hay không?” Hắn nghẹn thật lâu rồi.

Từ rất sớm đã muốn hỏi.

Hạ Vân Phong chậm rãi gật đầu……

Thích……

Y không thể không thích……

Y cũng sẽ không có không thích……

Hạ Vân Phong cảm giác được Tần Diễm dùng sức so với trước càng mạnh thêm, tiếng rên rỉ của y hơi run run, y muốn nói Tần Diễm đừng như vậy, nhưng đùi cũng không tự chủ miễn cưỡng kẹp chặt lấy thắt lưng Tần Diễm……

Ánh mắty thủy chung đều dừng ở trên cổ Tần Diễm, trước đó vài ngày y bắt đầu phát hiện, vòng cổ trước kia Tần Diễm luôn mang ở trên cổ, trước đó vài ngày đã không còn đeo nữa.

“Ngươi vì sao không đeo vòng cổ nữa?” Hạ Vân Phong lười biếng hỏi hắn, cũng cảm giác được Tần Diễm kéo dài động dẫn, nhìn thấy Tần Diễm không nói lời nào, con ngươi kia lẳng lặng theo dõi y. Y nhìn mắt Tần Diễm trong chốc lát, sau đó lại hỏi thêm một lần, “Vì sao không đeo?” Y cảm thấy cái vòng cổ kia rất đẹp.

Tần Diễm tựa hồ có một giây cảm thấy Hạ Vân Phong dường như đã biết gì đó, cái vòng cổ kia là bạn gái Tần Diễm tặng, Tần Diễm vẫn đều đeo nó, tuy rằng bọn họ chia tay đã một năm rồi.

Hắn cùng bạn gái chia tay là ở thời điểm Hạ Vân Phong biến mất kia, hắn vốn định cùng nữ nhân kia kết hôn (o.O vậy lúc ca “theo đuổi” thúc rồi xxoo thúc là mục đích j? ko phải như thúc nói là thà 1 mình ca bỏ rơi thúc còn hơn là cả 5 bỏ rơi thúc đó chứ? (>”<) trời ơi, ta muốn dày vò thằng này quá mà),nhưng từ sau khi Hạ Vân Phong mất tích.

Hắn biết, trong lòng hắn nhớ thương……

Thì ra……

Cũng không phải nữ nhân kia……

“Không vì sao, bởi vì không muốn đeo.” Tần Diễm cảm thấy chuyện này vẫn là đừng cho Hạ Vân Phong biết thì tốt hơn, bất quá Hạ Vân Phong cũng không có hỏi lại nữa.

“Hôm khác ta đi mua cho ngươi một cái vòng cổ.” Hạ Vân Phong thong thả nâng mắt lên nhìn về phía Tần Diễm, y miễn cưỡng nhìn vào đáy mắt Tần Diễm, nói rất chắc chắn.

“……”

“Mua một cái nhìn đẹp hơn so với cái trước kia của ngươi.” Hạ Vân Phong thấp giọng nói xong đã không nói nữa, sau đó liền cảm giác được Tần Diễm càng phát ra nhiệt tình,“ôm” cùng hôn nồng nhiệt.

Tần Diễm “ôm”y xong sau cũng không nói gì.

Qua thật lâu.

Hạ Vân Phong mới hỏi ý kiến Tần Diễm: “Ngươi nói… được không?” Dù sao y mua cho Tần Diễm, còn phải xem Tần Diễm có muốn nhận hay không nhận phân tình này, cho nên y chần chờ hỏi……

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tần Diễm gần trong gang tấc, Hạ Vân Phong thay Tần Diễm đắp chăn.

Tần Diễm nhìn y thật lâu, mới tự mình mở miệng trả lời y: “Được.” Hắn ôm chặt Hạ Vân Phong, hôn má Hạ Vân Phong, tay Hạ Vân Phong cũng tự nhiên khoác lên trên lưng hắn.

Không quá hai ngày.

Hạ Vân Phong sai người cầm vòng cổ lại đây, chính y chọn một cái thật đẹp đưa cho Tần Diễm, Tần Diễm cũng thực cảm kích đeo nó, lại còn hôn y.

Lại là cái loại hôn sâu đến cực hạn này……

Hạ Vân Phong gần đây có thể tự đi đường mà không cần người khác dìu. Buổi tối hôm nay các nhi tử đều đã trở lại, hơn nữa đều đã ngủ nhưng Hoằng Dạ còn chưa có trở về.

Lúc nửa đêm.

Mới nghe được bên ngoài có người trở về.

Hạ Vân Phong nhìn thấy Hoằng Dạ trở về, y liền đứng lên muốn cùng Hoằng Dạ nói chuyện, nhưng mới vừa tiến đến lại ngửi thấy cả người Hoằng Dạ toàn mùi rượu, Hạ Vân Phong còn chưa kịp nói chuyện, Hoằng Dạ liền đem y để ở trên cửa.

Cửa đóng lại.

Hạ Vân Phong dựa vào cửa, y thấy không rõ lắm bộ dáng Hoằng Dạ, lại ngửi được một thân mùi rượu……

Hoằng Dạ rất ít khi uống nhiều rượu như vậy……

“Như thế nào còn chưa ngủ?”

“Ta chờ ngươi trở về……” Hạ Vân Phong chậm rãi nói xong, nghênh đón hắn chính là nụ hôn mãnh liệt tràn ngập men say trước nay chưa từng có của Hoằng Dạ……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.