Hạ Vân Phong đem khói phun ở trên mặt Ngao Dương, y trầm tĩnh nhìn chăm chú vào Ngao Dương:“Không đi.”
Ngao Dương quay mặt đi, tránh được.
“Thực không đi?” Ngao Dương theo dõi y, sắc mặt không tốt,“Không đi thì không đi, ta liền tự mình nghĩ biện pháp khác, ngươi biết là ta có rất nhiều biện pháp mà.” Thái độ của hắn thập phần cường ngạnh……
Hạ Vân Phong hút thuốc, sương khói thản nhiên lượn lờ ở bên môi y:“Ta mang ngươi đi cũng có thể, nhưng ta có điều kiện.”
“Nói.” Ngao Dương cũng đủ sảng khoái.
“Kỳ thật cũng không tính là điều kiện, ta tuổi lớn, một người ở căn nhà lớn như vậy thực tịch mịch.” Hạ Vân Phong cũng không có che dấu, y không nghĩ lại một mình ở đây.
Ngao Dương không nói.
“Hình Liệt cùng Tần Diễm đã được phân công về Bắc khu công tác, ta muốn để cho bọn nó trở về ở.” Y nói cực kỳ thong thả, nói xong không dấu vết thở phào một cái……
“Được.” Ngao Dương đáp ứng.
Bởi vì chính hắn không ở trong này, cũng không có gì phải kiêng kị, dù sao hiếm khi có kế hoạch cùng mấy huynh đệ gặp mặt, hơn nữa đại ca hắn hao hết tâm tư chuyển đến căn nhà cách vách, cũng là vì cùng lão ba không biết xấu hổ này của hắn gặp mặt, hắn mới mặc kệ mấychuyện loạn thất bát tao này, chỉ cần có được nhân mạch quan hệ của Hạ Vân Phong.
Còn cái khác.
Chỉ cần ở trong giới hạn dễ dàng tha thứ, hắn đều được xem như cái gì cũng chưa nhìn thấy, hơn nữa vài cái huynh đệ kia của hắn đối với hắn cũng không tạo thành uy hiếp gì, cho nên hắn yên tâm.
Huống chi.
Hạ Vân Phong hiện tại cũng không thể giở thủ đoạn gì được.
“Bọn họ lúc nào có thể chuyển vào, bất quá ngươi tốt nhất nói với bọn họ rõ ràng, ta ngẫu nhiên sẽ đến, đỡ phải khithấy ta bọn họ sẽ cảm thấy kinh ngạc.” Ngao Dương nói thực trực tiếp, đem hết thảy đều công đạo.
Hơn nữa.
Năng lực nam nhân Hạ Vân Phong này so với trong tưởng tượng củahắn kém nhiều lắm, tuy rằng khi hắn nắm Bắc đường cùng công ty đãtốn không ít khí lực, nhưng Hạ Vân Phong này cũng đủ vô năng. (editor: ¬¬” cười người hôm trc hôm sau người cười đó) (beta: nói ngu thế, nắm cả tập đoàn xã hội đen một khu mà vô năng. Lúc thúc ấy đang hoàn hành thì e chưa có sinh ra đâu nhóc à =.=)
Hắn vừa nghĩ liền phát ragiọng trào phúng nho nhỏ nhưng cái gì cũng chưa nói, chính là đẩy Hạ Vân Phong ra đứng dậy đi mặc quần áo, Hạ Vân Phong cũng không quan tâm hắn, bởi vì y biết Ngao Dương suy nghĩ cái gì……
Nhìn thấy Ngao Dương ngồi ở bên giường quay lưng với y mặc quần áo, đường cong lưng kia làm người ta hâm mộ, làm cho Hạ Vân Phong nhiều lần nhìn lại, y xoay lưng nghỉ ngơi, ybỏ cái tẩu ra không hút nữa.
Y không muốnđể cho nhi tử đi con đường này của y, nhưng Ngao Dương cố tình lựa chọn con đường này……..
Y thực buồn.
Hạ Vân Phong nói sẽ lập tức đáp ứng Ngao Dương, y hẹn lão đại Thanh bang của Tây khu đi gặp mặt. Đến trường đua ngựa sau đó Hạ Vân Phong mới biết được, Ngao Dương muốn gia nhập liên minh khu giải trí của Thanh bang.
Để rửa tiền……..
Trong trường đua ngựa.
Hạ Vân Phong ngồi ở trên lưng ngựa, Ngao Dương cũng lên ngựa ôm Hạ Vân Phong, hắn an vị ở phía sau Hạ Vân Phong, bất quá hắn từ lúc vào trường đua ngựa đã bắt đầu diễn trò……..
Diễn cholão đại Thanh bang xem, suy diễn ra một cái hình tượng hiếu tử (= đứa con ngoan) thành công.
Chẳng những thay Hạ Vân Phong bung dù, còn cùng y cỡi ngựa, còn chủ động cấp chút đồ uống cho Hạ Vân Phong, cái gì cũng đều thay Hạ Vân Phong làm, quả thực thật hiếu thuận.
Hạ Vân Phong mang hắn đi gặp mấy vị lão bản, thuận tiện đem lão đại Thanh bang của Tây khu giới thiệu cho hắn. Chính là thời điểm Ngao Dương nhìn thấy lão đại Thanh bang, thấy đối phương thực lười. (=.,=)
Hạ Vân Phong đi cỡi ngựa.
YđểNgao Dương cùng lão đại Thanh bang có chút thời gian nói chuyện phiếm, thời điểm y trở về đã muốn đàm thành ( hiệp đàm thành công). Lão đại Thanh bang Thanh Dương đáp ứng để cho Ngao Dương gia nhập khu giải trí chuyên rửa tiền.
Bởi vì chính y cũng làm cái này.
Ngao Dương ôm y, ghé vào lỗ tai y nói nhỏ: “Diễn có được không?”
Hạ Vân Phong từ chối cho ý kiến cứng rắn nhìn hắn, cũng chưa nói tốt, cũng chưa nói không tốt, chính là Ngao Dương có chút đáng sợnhư vậy, trước mặt y diễn trò, còn hỏi y diễn có được không.
“Cũng không tệ lắm.” Hạ Vân Phong lười biếng đáp lại hắn, ngữ điệu y luôn không chút để ý như vậy, giống như sự tình gì cũng không muốn để ý.
Cả người Hạ Vân Phong đều thực bủn rủn, bởi vì tối hôm qua Ngao Dương quá dùng sức, làm cho hôm nay y không có tinh thần gì.
Ngao Dương trước đó cùng Thanh Dương hiệp đàm gia nhập cổ phần khu giải trí, Thanh Dương cũng đáp ứng. Dù sao Thanh Dương tự mình cũng rửa tiền, với lại Ngao Dương là nhi tử Hạ Vân Phong, lại “Hiếu thuận” như vậy, như thế nào khả năng không giúp Ngao Dương.
Ngao Dương ở trước mặt người ngoài luôn một bộ tư thái hiếu thuận, đối Hạ Vân Phong cũng là vô cùng tốt, liền ngay cả Hạ Vân Phong nhìn thấy bộ dáng kia của hắn đều thiếu chút nữa nghĩ đến hắn là thật sự.
Bất quá.
Lý trí nói cho Hạ Vân Phong, này hết thảy đều là giả.
Lúc này.
Ngao Dương cũng phát hiện Hạ Vân Phong vẻ mặt không yên lòng, nam nhân Hạ Vân Phong này còn có mặt mũi dựa vào hắn, hắn đem ngựa kéo đến dưới tàn cây, ánh mặt trời bên ngoài quá chói mắt.
Hạ Vân Phong dựa vào Ngao Dương nhắm mắt dưỡng thần, ánh mặt trời kia xuyên thấu qua khe hở lá cây loang lổ, nhiều điểm chiếu ở trên thânhai người. Một thân bằng lụa trên người Hạ Vân Phong bị ánh sáng nhợt nhạt hoàn toàn bao phủ.
Hơn nữa.
Cổ Hạ Vân Phong bị chiếu sáng bóng, làn da trắng tuyết, hơn nữa có chút chói mắt, cùng với đôi mắt nhắm nghiền, khóe mắt của nam nhân thành thục có vài nếp nhăn nhợt nhạt…….
Năm tháng ở trên mặt y để lại dấu vết……… (=..= mới 35t mà tả như 50t)
Y không khí lực tựa vào trên người Ngao Dương, cằm Ngao Dương để ở trên vai y, dị thường im lặng nhìn chăm chú vào sườn mặt nam nhân, ở dưới ánh mặt trời có vẻ hơi đơn bạc……..
“Này.”
Ngao Dương kêu y.
Hạ Vân Phong không để ý.
Ngao Dương vốn muốn cắn cổ Hạ Vân Phong, nhưng hắn lại hôn má Hạ Vân Phong một cái, nhẹ nhàng hôn, sau đó thái độ khác thường ôm Hạ Vân Phong……..
Chậm rãi nắm hai tay Hạ Vân Phong………
“Làm sao vậy?” Hạ Vân Phong chậm rì rì mở hai mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Ngao Dương. Ycó chút ngoài ý muốn, y không tiếp thu vì sao Ngao Dương lại vô duyên vô cớ hôn mặt y.
“Ba ba, ngươi không thoải mái sao?” Ngao Dương vươn tay sờ sờ cái trán y, Ngao Dương thực quan tâm nhìn y.
Hạ Vân Phong nhẹ nhàng nháy mắt, không dấu vết theo dõi hắn:“Không có không thoải mái, ta thật sự rất tốt.” Y nói chuyện ngữ khí vẫn thong thả như trước, y cảm thấy Ngao Dương rất kỳ quái.
Tiếp theo.
Y lại cảm giác được Ngao Dương kéo y đi một chút, y nghiêng đầu trầm ổn nhìn nhi tử, dưới ánh mặt trời trên khuôn mặt anh tuấn của Ngao Dương không có chút tỳ vết nào, mái tóc đen kia bị gió nhẹ làm cho hỗn loạn………
Đôi mắt đen láy trong suốt, cùng với cái cằm đầy đặn kia…….
Hắn đang cười.
Ẩn ẩn lộ ra hai khỏa răng nanh trắng noãn, nếu không nhìn kỹ rất khó phát hiện…….
Vô luận người nào dù có đẹp thế nào đi chăng nữa thì dưới ánh mặt trời đều có vài tia tỳ vết, nhưng Ngao Dương lại không có, ánh mặt trời kia chiếu đến con mắt hắn sáng lấp lánh……
Có chút đẹp mắt.
Ngao Dương quan tâm hỏi này hỏi kia, Hạ Vân Phong cũng chỉ là lắc đầu, rất nhanh Hạ Vân Phong liền nhìn thấy lão đại Thanh bang củaTây khu cưỡi ngựa chậm rì rì lại đây (=..= lại “chậm rì rì”),y rốt cục biết Ngao Dương vì sao phải như vậy.
Vài người hàn huyên vài câu, chẳng được bao lâu, Hạ Vân Phong liền nhìn thấy lão bà Ngao Dương đến trường ngựa. Hạ Vân Phong để Ngao Dương đi bồi lão bà, Ngao Dương cũng thành thật xuống ngựa, đi bồi Lạc Thanh Nghiên.
Hạ Vân Phong cùng lão đại Thanh bang Tây khu đem ngựa chậm rãi cưỡi trở về khu nghỉ dưỡng, hai người ngồi ở quáncà phê lộ thiên trên bãi cỏ, Hạ Vân Phong không uống cà phê chỉ uống trà.
Yngồi trong chốc lát, Ngao Dương liền dẫn theo lão bà lại đây chào“Ba ba, ta cùng Thanh Thanh đi trước, buổi tối ta bảo lái xe tới đón ngươi.” Hắn rất lễ phép.
Lạc Thanh Nghiên cũng gọi y một tiếng ba ba, cũng cùng Thanh Dương chào hỏi. Hạ Vân Phong gật đầu nhận lời sau, Ngao Dương cùng Thanh Dương nắm tay, trao đổi một câu “Hợp tác vui vẻ”.
Nhìn thấy nhi tử đi sau đó Hạ Vân Phong mới nâng chung trà lên uống trà, hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát.
“Ngươi cảm thấy cách xử sự làm người của con ta thế nào?”
“Rất có năng lực.”
“Ngươi đây là ca ngợi hắn, hay là đang châm biếm hắn.” Hạ Vân Phong uống trà.
Thanh Dương cũng uống trà.
Thanh Dương mặc áo lụa màu xanh đen, cùng xem như cùng loại với Hạ Vân Phong, chính là Thanh Dương tuổi trẻ anh tuấn, mà Hạ Vân Phong là đã có tuổi, thoạt nhìn lại thật ra so với Ngao Dương cùng Hạ Vân Phong lại càng giống như là phụ tử. (đấy, đọc Đại Thúc Ngộ Thượng Lang có ai thắc mắc về tuổi của Thanh Dương ca thì cứ dựa vào đây mà đoán nhé, Thanh Dương vẫn thực trẻ tuổi nhé, nhưng ko hiểu sao mà học cùng trường vs Lâm đại thúc của chúng ta đc nhẩy =.,=)
“Con ta trước đây thật đáng yêu, ta mơ hồ nhớ rõ nó cười rộ lên hai khỏa răng nanh đặc biệt đáng yêu, thân mình mềm mềm, cái đầu nho nhỏ, tay nhỏ bé cũng nộn nộn.” Hạ Vân Phong buông chén trà, mục quang dừng ở trong chén trà, lá trà trong chén trà đang thong thả chìm xuống, giống với thanh âm của y, đều thong thả………
Thanh Dương không xen ngang vào.
“Còn luôn đứng ở cửa chờ ta về nhà, bất quá hiện tại trưởng thành rồi.” Hạ Vân Phong về sau đã sớm quên hết mấy cái này, cũng quên bộ dáng nhi tử mình trước đây……..
Nhưng mỗi khi yên tĩnh, trong đầu y đều đã mơ hồ hiện lên mấy chuyện mà y nghĩ đến chính mình đã không nhớ rõ, thì ra cũng không phải y thật sự không nhớ rõ, mà là………
Y bận rộn không có thời gian suy nghĩ.
Cũng không muốn nhớ lại.
Thanh Dương cũng buông chén tràxuống, hai người hàn huyên thực chậm, Hạ Vân Phong muốnngồi một mình, vừa lúc Thanh Dương cũng có việc, đãđi trước. Hạ Vân Phong im lặng ngồi, vài vị mỹ nữ quan hệ xã hội đến đây vì y phục vụ, thay y nắn chân, đỡ cái tẩu.
Một ngày này.
Y suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều.
Y nghĩ tới mẹNgao Dương, cũng nhớ đến Ngao Dương mới trước đây, đương nhiên cũng nhớ đến mấynhi tử, cùng lão bà khác……….
Từ ngày đó Ngao Dương đàm thành vụ làm ăn sau liền cùng Lạc Thanh Nghiên đi chúc mừng, Hạ Vân Phong về nhà sau liền nhìn thấy Hình Liệt cùng Tần Diễm về nhà rồi. Y còn chưa có gọi điện thoại cho bọn hắn. Hạ Vân Phong lập tức biết là Ngao Dương đem Hình Liệt cùng Tần Diễm kêu trở về, mà y cũng từtrong miệng hai cái nhi tử chiếm được chứng thật.
Hạ Vân Phong nhìn thấy mấy nhi tử đều đã trở lại, tự nhiên là tâm tình tốt.
Hơn nữa.
Hoằng Dạ cũng lại đây rồi, người một nhà vui vẻ, cùng hòa thuận ăn một chút cơm, đêm nay y trải qua thật cao hứng, y cũng từtrong miệng mấy nhi tử biết được lúc Ngao Dương bắt bọn họ, kỳ thật cũng không đối với bọn họ làm cái gì, chính là mời bọn họ đi nghỉ ngơi một thời gian, bất quá đều là đối Ngao Dương không có nhiều đánh giá.
Thật giống như…….
Đem Ngao Dương bài trừ rakhỏi cái nhà này, mà trên thực tế là Ngao Dương không muốn dung nhập vào cái nhà này……….
Hạ Vân Phong lại thật ra đối vớiphản ứng của các nhi tử thực vừa lòng, dù sao cũng là người một nhà quá căng cũng không được, Tần Diễm cùng Hình Liệt trở về trụ cũng coi như thoải mái.
Hoằng Dạ ban ngày nếu ở nhà sẽ lại đây bồi Hạ Vân Phong. Hắn sẽ mát xa thắt lưng, chân cho Hạ Vân Phong, còn có thể bồi Hạ Vân Phong nói chuyện phiếm, hơn nữa buổi tối có Tần Diễm cùng Hình Liệt……….
“Như vậy thoải mái không?” Hoằng Dạ một bên thay y dựa, một bên để sát vào y, nhìn thấy Hạ Vân Phong nở nụ cười, hắn lại tiếp tục khiến cho Hạ Vân Phong càng vui vẻ,“Ta mua quà cho ngươi.”
Hoằng Dạ thường xuyên đưa Hạ Vân Phong này nọ, đều là đồcổ hoặc là quần áo tự tay Hoằng Dạ làm, lần này Hoằng Dạ tặng một nhẫn phỉ thúy (ngọc lục bảo)cổcho Hạ Vân Phong.
Thay yđeo vào ngón áp út. ( nhẫn đính hôn 0.o)
Hoằng Dạ hỏi yxem được không, y đương nhiên cũng gật đầu. Đồ nhi tử đưa, y đều thích. Hạ Vân Phong đời này cũng chưa mang quanhẫn kết hôn không biết lần này có tính không…….. (=..=)
Cái nhẫn kia thực hợp tay y.
Quang hoa nhợt nhạt của chiếc nhẫn phỉ thúy im ắng lưu chuyển, độ tinh khiết cũng là nhất lưu, vừa thấy đã biết là hàng thượng đẳng giá trị xa xỉ, Hoằng Dạ thay yđeo………..
Hoằng Dạ thực thích ôm y, cho dù là cái gì cũng không làm, cũng có thể im lặng ngồi cả ngày, hơn nữa Hoằng Dạ mỗi ngày trở về trước đều phải hôn y thật lâu.
Gần đây Hạ Vân Phong vẫn là mang theo Hoằng Dạ đi cùng lão đại mấy khu tụ hội. Hoằng Dạ cũng sẽ đi theo, Hoằng Dạ chưa bao giờ hỏi vì sao, tóm lại cũng liền đi theo y.
Hơn nữa.
Hạ Vân Phong cũng sẽ quan tâm chuyện công tác củaTần Diễm, cũng sẽ quan tâm Hình Liệt đi làm hoặc làlúc phải hành động có mệt hay không, người một nhàthực hòa thuận, hơn nữa Hình Liệt gần đây thực dính y, từ sau khi trở về……..
Hình Liệt mỗi đêm đều đến trong phòng y quấy rầy y (=..=),đối vớiy lại sờ lại ôm, còn không cho y mặc quần áo:“Muốn chết ta rồi. (=..=)” Còn luôn hôn mặt y, cười đến xấu xa……… (-.-)zzzzz
Này lưu manh………..
Cái tính hạ lưukhông đổi được…………
Tuy rằng buổi tối Hình Liệt đều bồi y ngủ, nhưng thời điểm Hình Liệt còn chưa có trở về, đều là Tần Diễm cùng y, từ lần Tần Diễm trở về sau Hạ Vân Phong cảm thấy hắn thay đổi rất nhiều.
Trở nên…………
Trở nên hiểu chuyện hơn nhiều so với trước kia…………..
Sẽ không khinh bỉ y, ngẫu nhiên Hạ Vân Phong đang ngủ ở trên sô pha, hắn còn có thể đắp chăn cho Hạ Vân Phong, còn thay Hạ Vân Phong lấy đi cái tẩu tự mình hút. Thời điểm Hạ Vân Phong ngủ hắn ngồi ngay tại bên cạnh, nếu Hạ Vân Phong vẫn không tỉnh, hắn xem xong văn kiện sau sẽ đem Hạ Vân Phong ôm trở về phòng, vẫn ngồi ở bên giường xem tư liệu.
Thẳng đến khi Hình Liệt trở về, hắn mới vềphòng mình.
Sau đó Ngao Dương cũng tới vài lần.
Nhưng mọi người cũng chưa nói cái gì, giống như trước đây, nên làm cái gì thì làm cái đó, hơn nữa Hạ Vân Phong còn không chút nào keo kiệt mang Ngao Dương đi kết bạn một ít lão bản Bắc khu.
Đêm nay.
Ngao Dương bởi vì cùng lão bản Bắc khu đi đàm sinh ý, hơn nữa mấy nhi tử của y đều bởi vì chuyện công tác, bận đến không thể về nhà, Hạ Vân Phong tính đi xem Hạ Đông.
Hắn sai cấp dưới của Bắc đườngtrước kia đi thăm dò địa chỉ của Hạ Đông, rất nhanh liền tra được. Chiều hôm đó mưa rất lớn, Hạ Vân Phong xuất môn choàngmột kiệnáo khoáctạo hình đơn giản……….
Y vẫn như trước bên trong mặc áo dài tay bằng lụa có mềm mại lại tỏa sáng, ban đêm ngoài trời mưa thu kéo dài có chút lạnh, ytrước lúc xuống xe thong thả kéo lại áo khoác.
Lái xe thay y bung dù.
Y tiếp nhận dù, bảo lái xe đi nơi khác chờ, tựy đi vào tòa nhà ở thoạt nhìn cũ kỹ khiêm tốn kia, Hạ Đông thế nhưng ở tại loại địa phương này, vừa bẩn lại vừa loạn………
Hơn nữa.
Trị an không tốt, thực xa xôi.
Giày Hạ Vân Phong không nhiễm một hạt bụi lây dính vài giọt nước, y ở cửa nhà Hà Đông ấn chuông cửa, ngọn đèn trên hành lang nơi này hơi tối.
Y ấn thật lâu cũng khôngcó người mở cửa, y ở bên ngoài đợi gần 2 giờ, vẫn là không có nhìn thấy Hạ Đông. Yđang định đi, lại nhìn thấy Hạ Đông đã trở lại.
Hạ Vân Phong nhìn phía sau y, phát hiện chỉ có một mình y.
Hạ Đông nhìn thấy Hạ Vân Phong thực kinh ngạc: “Vân gia………” Trên tay hắn mang theo túi đồ siêu thị, bên trong đầy rau dưa cùng thức ăn, hắn vừa mua đồ ăn trở về.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]