Chương trước
Chương sau
Edit: Đa Mộng Beta: Trangki

Hạ Vân Phong nhân cơ hội đẩy hắn ra, y thong thả nghiêng thân, cố gắng bước lên trên mấy bước. Nhưng Ngao Dương cầm sẵn cổ chân run run của y, khiến cho y không thể hướng lên trên di động, y thong thả động môi: “Ngày mai không mang theo ngươi đi gặp đối tác của ta nữa.” Y khinh phiêu nói. Y nghĩ rằng Ngao Dương sẽ dừng lại nhưng Ngao Dương chẳng những không có dừng lại, còn “Ba” một cái đánh vào vú y, trên làn da trắng nõn của y lập tức hiện ra dấu tay rõ ràng. Đáy mắt Hạ Vân Phong hiện ra vài tia đau đớn, y khẽ cau mày, nghĩ lui ra phía sau nhưng đã không có cơ hội, y chỉ có thể sườn nằm ở khúc quẹo uyển chuyển trên thang lầu. “Ta đây về sau cũng không cho ngươi gặp con ta.” Ngao Dương cũng có thêm lợi thế nơi tay, hắn mới không lo lắng Hạ Vân Phong sẽ không đáp ứng, hắn đổ đến Hạ Vân Phong nói không ra lời. Hạ Vân Phong bất động. Toàn thân vô lực tựa vào trên cầu thang, con ngươi trầm định kia miễn cưỡng đánh giá Ngao Dương, nhìn thấy mặt Ngao Dương lộ ra tươi cười quỷ dị, y mới nghiêng tầm mắt, không nhìn Ngao Dương nữa. Rất nhanh. Hạ Vân Phong liền cảm giác được hai tay Ngao Dương đang ở nhu lộng đùi y, y nghiêng thân muốn rút chân, không cho Ngao Dương nhìn nữa, nhưng tới tới lui lui đều đã bị Ngao Dương tách ra. “Xem đủ chưa?” Hạ Vân Phong nghĩ vươn tay đẩy hắn ra, nhưng lại bị ngăn chặn. “Ít nói nhảm.” Ngao Dương không kiên nhẫn xiết chặt chân y, lập tức liền cảm giác được Ngao Dương cường thế đè nén y, y thong thả xiết chặt áo ngủ của Ngao Dương…… Bởi vì y cảm giác được thứ nóng bỏng kia của Ngao Dương đang ở từng chút một hướng bên trong chen vào, cả người Ngao Dương đều đặt ở trên người y, chân kẹp lấy song mông y, ngực cả hai gắt gao dán chặt không ngờ như thế. Ngao Dương gắt gao ngăn chặn y…… Hơi thở Hạ Vân Phong thực hỗn loạn, thế cho nên đôi môi y có chút phát run, cả người y đều miễn cưỡng nằm ở trên cầu thang, hai chân tự nhiên để ở sườn thắt lưng Ngao Dương…… Hai tay Ngao Dương chống đỡ cầu thang bên đầu Hạ Vân Phong, hắn chính đang chậm rãi cúi đầu, vẻ mặt thưởng thức bộ dáng hèn mọn của Hạ Vân Phong giờ phút này cầm lấy áo ngủ hắn “Thật không biết xấu hổ, như vậy mà ngươi cũng có thể có cảm giác.” Ngao Dương tạm dừng một chút, nhìn thấy Hạ Vân Phong vừa thở ra, hắn dùng lực đỉnh, hoàn toàn nhập vào thể nhục của Hạ Vân Phong. Nuốt đến thật chật…… Ngậm đến tràn đầy…… Hạ Vân Phong không nói gì bởi vì y rõ ràng cảm giác được Ngao Dương chính là đang nắm hai chân y, bắt đầu phát đại lực đong đưa phần eo, hoàn toàn không cho y cơ hội thở dốc. Hạ Vân Phong cảm giác được mãnh liệt va chạm không ngừng nhi tử mình gây cho y, Ngao Dương căn bản sẽ không quản y thoải mái hay không thoải mái, cũng sẽ không quản y là có phải đau hay không…… Ngao Dương chính là muốn phát tiết mà thôi. Ngực Hạ Vân Phong thong thả phập phồng, hơi thở hỗn loạn của y đã ươn ướt hai má Ngao Dương, ánh mắt y dừng ở trên mặt Ngao Dương, y biết Ngao Dương không thích y. Nhưng y cũng chưa nói cái gì… Chính là… Lẳng lặng… bất động thần sắc nhìn Ngao Dương, đáy mắt quyện quyện kia của y ẩn lộ ra vài phần ướt át, y hơi hơi nghiêng đầu, Ngao Dương cũng tiến đến rất gần y…… Chóp mũi kia ngẫu nhiên như có như không lướt qua hai má y, hơi thở hai người đều trong sự dây dưa không ngừng này mà tăng thêm, Ngao Dương hoàn toàn chiếm cứ y, không ngừng xâm chiếm y, mãnh liệt đoạt lấy y. Hung hăng áp chế y. Làm cho y không thể trốn tránh, xúc cảm rõ ràng kia khiến cho Hạ Vân Phong cảm giác mỗi một lần xâm nhập của Ngao Dương, va chạm thường xuyên mà rất nhanh kia của Ngao Dương, mỗi một lần đều đánh vào địa phương dị thường mẫn cảm kia của y. Hạ Vân Phong cũng sẽ không kêu “Không cần”, y chính là trầm mặc cảm giác thứ đó của Ngao Dương càng lúc càng lớn, cảm giác chính mình bị chống đỡ đến càng ngày càng trướng, cùng với sự đánh sâu vào ngày càng thường xuyên của Ngao Dương, y chỉ có thể dần dần nắm chặt áo ngủ trên người Ngao Dương, y sẽ không đè nén tiếng rên rỉ của mình, lúc đau y sẽ kêu, lúc thoải mái y cũng sẽ nói…… Ùng Âm thanh do thân thể va chạm xen lẫn tiếng rên rỉ ái muội của y, cùng âm thanh ma hợp tứ chi dây dưa, trên thang lầu Ngao Dương đè nặng y không cho y chạy, làm cho y không ngừng phát ra tiếng rên rỉ không thể áp lực kia. ( Áp lực là dùng để chỉ áp lực của cái gì đó như nước chẳng hạn hoặc áp lực là chỉ trạng thái con người bị tâm lý hay sợ hãi mà tạo ra. Chỗ này dùng đè nén mới đúng nàng nhé. Ta chú thích để nàng dùng từ chuẩn hơn) Ngao Dương ở bên tai dùng ngôn từ vũ nhục y, mắng y không biết xấu hổ, thích bị người kỵ, ngẫu nhiên còn có thể rất khó nghe, mắng y không phải nam nhân, đồng tính luyến ái, tử biến thái…… Còn nói. Y ngay cả nhi tử đều dám câu dẫn, tóm lại Hạ Vân Phong là hoàn toàn hiểu được, cho dù y đem Ngao Dương đón về, đối Ngao Dương tốt như thế nào, Ngao Dương cũng sẽ không cảm kích y. Ở trong lòng Ngao Dương, y thâm căn cố đế không phải là một phụ thân tốt, chính là một cái tử biến thái câu dẫn nhi tử trên giường ngủ mà thôi, y cũng biết…… Ngao Dương thực chán ghét y…… Hơn nữa. Ngao Dương là một người thực mang thù, nhìn thấy bộ dáng hiện tại phó mặc hắn tùy tiện làm này của Hạ Vân Phong, trong lòng Ngao Dương đã không thoải mái, nam nhân này mấy ngày hôm trước ở nhà mỗi ngày sai sử hắn. Không phải sai hắn nhu chân, chính là bảo hắn đi rất xa mua đồ ăn khuya, hắn nhịn thật lâu rồi, hơn nữa nam nhân này hôm nay câu dẫn hắn, còn không thừa nhận, hắn đã nghĩ tát y mấy chục cái tát thật mạnh, nhìn xem y còn có thể bảo trì tư thái lười biếng phải chết không sống kia hay không, Ngao Dương càng là sinh khí, lại càng dùng lực tra tấn y. Ngao Dương thực thô lỗ. Bất quá. Cũng coi như là đang làm tình, ít nhất Hạ Vân Phong cũng thư thái vài lần, tuy rằng Ngao Dương có đôi khi động tác rất mạnh, nhưng cũng không làm y bị thương, chính là song mông cùng chân y đều bị Ngao Dương bóp đến phiếm hồng…… Bởi vì y quá chặt. Kẹp đau Ngao Dương. Ngao Dương bảo y thả lỏng nhưng y làm sao thả lỏng được, bởi vì Ngao Dương thực thô, cho nên lúc bắt đầu y tiếp nhận thật sự vất vả, chính là càng đến lúc sau càng…… Càng thoải mái…… (|||==) Hạ Vân Phong chậm rì rì rũ mắt, lông mi ám ảnh bao phủ đáy mắt, đôi môi y hơi hơi mở ra, đôi môi phiếm hồng hộc ra tiếng rên rỉ lười biếng. Làn da của nam nhân có chút tái nhợt, nhưng thân thể y cũng không gầy yếu, ngược lại có chút tinh tráng, xúc cảm làn da mềm dẻo kia vượt quá tưởng tượng hoàn mỹ. Vừa mượt mà Vừa mềm mại Lại nộn lại mềm dẻo, Hạ Vân Phong thường xuyên làm mát xa, hơn nữa bình thường thường hay ăn thuốc bổ, thân thể tự nhiên cũng không kém, chính là tư thái y vô luận thế nào, nhìn qua đều là không chút để ý như vậy…… Tỷ như hiện tại bị nhi tử ngăn chận trên thang lầu hung hăng chà đạp, y vẫn như trước là một bộ tư thái trong vẻ lười biếng lộ ra vài phần hưởng thụ, nếu trốn không được, kia không bằng…… Khiến cho chính mình thoải mái một chút…… “Nhẹ……” Nhẹ một chút…… Hạ Vân Phong lời còn chưa nói xong, đã bị Ngao Dương cười nhạo: “Nhẹ?” Hắn hỏi lại Hạ Vân Phong, động tác của hắn không có chút nào tạm dừng, thân thể Hạ Vân Phong theo động tác của hắn từ trên xuống dưới nhoáng lên…… Hạ Vân Phong gật đầu. Ân. Muốn nhẹ một chút…… Ngao Dương cúi đầu tiến đến bên môi y, theo dõi y trong chốc lát, xiết chặt hai chân y, dùng sức buộc chặt, làm cho Hạ Vân Phong chủ động nuốt chặt hắn…… “Còn nói không thích?” Ngao Dương cười nhạo y, trước đó còn nói không thích, thích rồi lại hướng hắn yêu cầu, còn làm một bộ dáng vẻ “Thẹn thùng” không nhìn hắn, (ta dị ứng với này quá =..=)…… Ngao Dương càng nghĩ càng khó chịu. Y bị đâm cho lại càng ngoan, càng sâu…… Cơ hồ muốn lộng phá Hạ Vân Phong, hắn vẫn là chất vấn Hạ Vân Phong “Còn nói không thích?”, “Còn dám nói không thích?”, “Đều như vậy rồi, còn nói không thích”…… Hắn mỗi một lần hỏi liền đâm cho ngoan một chút, mỗi khi hỏi một lần đều cất cao âm lượng, hắn làm cho hai chân phiếm hồng của Hạ Vân Phong đều có chút phát run lên, xâm nhập từng chút một kia…… Xúc cảm vừa ướt vừa nóng, làm cho Hạ Vân Phong chủ động nắm chặt Ngao Dương, nhưng động tác này xem ở trong mắt Ngao Dương, lại biến thành Hạ Vân Phong tựa hồ còn muốn. Tựa hồ đang yêu cầu hắn, mau một chút nữa. Lại ngoan một chút. Cho nên. Hắn đè nén Hạ Vân Phong chính là một trận đánh sâu mãnh liệt, làm cho Hạ Vân Phong thở hổn hển, nghiêng đầu mềm nhũn rên rỉ, môi Hạ Vân Phong liền dán tại bên tai Ngao Dương. “Có phải thực thích hay không?” Ngao Dương phóng thấp thanh âm hỏi y, nhìn thấy Hạ Vân Phong không nói lời nào, hắn nắm cằm Hạ Vân Phong, “Có phải hay không?” hai mắt Ngao Dương sáng như tuyết, gắt gao theo dõi y. Hy vọng nhìn thấy nam nhân này làm trò hề, hắn muốn dập nát sự trấn định kia của nam nhân…… “Phải, thoải mái.” trên mặt Hạ Vân Phong có mồ hôi, y thong thả khởi động thân, lấy mu bàn tay miễn cưỡng xoa xoa mồ hôi trên cằm, “Bất quá với so với mấy huynh đệ của ngươi, thì……” Y cố ý không nói nữa. Ngao Dương đè nén y, làm cho vật cực nóng không ngừng xâm nhập, Hạ Vân Phong rõ ràng vươn tay vòng lưng Ngao Dương, y hơi hơi khuynh thân về phía trước, Ngao Dương cũng vươn tay vòng lại lưng y…… Hạ Vân Phong dán tại bên tai hắn nói: “Thì ngươi vẫn còn thiếu kinh nghiệm.” Y thấp giọng nói xong, liền cảm giác được Ngao Dương giữ chặt chân y, đè nén thắt lưng y, tiến vào đến chỗ sâu nhất. Lông mi Hạ Vân Phong hơi run run…… Kỳ thật. Hạ Vân Phong là cố ý chọc giận nói, Ngao Dương cũng có thể làm cho y thực thoải mái, tỷ như hiện tại, chỉ là một động tác nhẹ nhàng, đã khiến cho y không thể chống đỡ được, thoải mái…… (=..=) Nhưng mà cảm quan đột kích, lý trí lại trốn đi, Hạ Vân Phong bất động thanh sắc nhìn chằm chằm Ngao Dương, Ngao Dương nge thấy lời đó sau đó lại mắng y, lần này so với trước đó càng khó nghe. “.” “……” “Vân gia ai cũng có thể làm chồng, ngươi thực rất giỏi, thế nhưng có thể mở chân ra, cho nhi tử ngươi vui vẻ thượng ngươi.” Ngao Dương châm chọc kêu tên của y, hoàn toàn vặn vẹo y. Hạ Vân Phong vẫn là không thèm nhìn, cho rằng cái gì cũng chưa nghe thấy. “Giống ngươi loại đàn bà *** đãng này tặng cho ta, ta cũng không cần, hôm nay chẳng qua là ngoạn ngoạn ngươi mà thôi, ai cho ngươi tiện như vậy muốn câu dẫn ta.” Ngao Dương đem y từ dưới đất kéo đứng lên. Hắn để cho y tựa vào lan can, nâng một chân y lên, liền cứ như vậy ngay mặt tiến vào, làm cho y chỉ có thể hô hấp run run cùng sóng mắt không ngừng chấn động, niêm dịch kia từ trên đùi Hạ Vân Phong chảy xuống…… “Dù sao lão bà của ta cũng mang thai rồi, ngươi lại vừa lúc tự mình ‘Yêu thương nhung nhớ’, không công đưa lên cửa, không cần giả không muốn.” Ngao Dương thực khủng hoảng nhưng Hạ Vân Phong tự mình muốn như vậy, kia hắn liền thỏa mãn nam nhân cơ khát này.

Nhưng sự thật Hạ Vân Phong cũng không có câu dẫn hắn, Hạ Vân Phong biết Ngao Dương hiểu lầm, tóm lại y giải thích như thế nào cũng không rõ ràng lắm, bởi vì Ngao Dương nhận định y chính là người xấu. Không có một đứa nhỏ nào lại vũ nhục chính phụ thân mình như vậy, sắc mặt Hạ Vân Phong tuy rằng bình tĩnh, nhưng dù cường hãn như thế nào, dù một mình đảm đương như thế nào, ở trước mặt nhi tử huyết mạch tương liên của mình…… Bị vũ nhục như vậy. Bị đối đãi như vậy. Trong lòng y cũng có chút tổn thương…… Hạ Vân Phong bị hắn “ôm” đến đầu đầy mồ hôi, ngay cả trên lưng bóng loáng cùng trên đùi đều chảy ra mồ hôi. Hạ Vân Phong chỉ biết là trong vài giờ kế tiếp Ngao Dương tựa hồ như phát điên đùa nghịch y. Hạ Vân Phong cũng biết Ngao Dương là muốn chứng minh cho y xem, so với mấy cái nhi tử của y càng hữu dụng, càng mạnh, càng có thể làm cho y thoải mái, đích xác Hạ Vân Phong cũng thực thoải mái…… Chỉ là tình trạng hơi kiệt sức. Bởi vì Ngao Dương tinh lực tràn đầy, chẳng những niết đỏ chân y, khiến bên hông y như nhũn ra, hơn nữa địa phương ánh sáng màu phấn đạm ở trước ngực cùng phía dưới kia đều bị Ngao Dương biến thành phiếm hồng…… Ánh sáng màu tiên diễm ướt át, làm cho Hạ Vân Phong tự mình nhìn cũng nhịn không được rút một ngụm khí lạnh, dưới sự đùa nghịch không ngừng của Ngao Dương, y chỉ cảm thấy thực nóng…… Hạ Vân Phong nhắc nhở vài lần bảo hắn không cần làm nhưng Ngao Dương không nghe, từ cầu thang dưới lầu đem y áp đến trên chỗ hành lang gấp khúc ở giữa cầu thang, còn không ngừng đổi tư thế, làm cho Hạ Vân Phong không kịp phản ứng. Y chỉ cảm thấy tư thế củaNgao Dương rất đa dạng, thân thể của Hạ Vân Phong đều bị hắn xem qua, toàn thân cao thấp từng cái địa phương đều bị hắn xem kỹ một lần. Hơn nữa bộ dáng “Chật vật” nhất của Hạ Vân Phong bị hắn thấy được, Ngao Dương chẳng những ngay mặt nhu lộng y, còn làm cho y đi lên cầu thang, từ phía sau nhu lộng y, Ngao Dương ghé vào lỗ tai y cười nhạo y không biết xấu hổ. Như vậy cũng có thể phóng thích. Hạ Vân Phong cho rằng toàn bộ không có nghe thấy, y thủy chung cũng chưa phát giận, y miễn cưỡng thở phì phò, tóc mai có chút ướt át, khuôn ngực bị Ngao Dương nhu lộng phiếm hồng của y kia theo hô hấp phập phồng mà nhẹ nhàng đụng vào ngực Ngao Dương. Y cũng quên đã thay đổi bao nhiêu tư thế, hiện tại Ngao Dương nằm tựa vào trên thang lầu, mà hai chân Hạ Vân Phong phân biệt quỳ gối ở sườn thắt lưng Ngao Dương, khuỷu tay chống đỡ ở bên đầu Ngao Dương. Cả người y đều vô lực nằm úp sấp ở trên người Ngao Dương, Ngao Dương một bên kéo thấp đầu Hạ Vân Phong, để cho Hạ Vân Phong đến gần hắn: “Ngươi không phải thực thích ở trên cầu thang làm sao.” Ngao Dương nở nụ cười. Trong con mắt sáng tinh thuần kia hiện ra vài tia khoái ý…… Hắn thân thủ ôm lưng Hạ Vân Phong, dán tại bên tai Hạ Vân Phong nói: “Ngươi trước kia đối mẹ ta như thế nào, ta hiện tại liền đối với ngươi như thế đó.” Hắn vuốt ve phía sau lưng ướt át của Hạ Vân Phong, theo thắt lưng mềm dẻo kia, đụng đến cái mông bị niết hồng kia. Hạ Vân Phong bị hắn niết đến có chút không thoải mái, miệng y nhợt nhạt hút không khí “Tê”, y muốn nói, đó là tình thú giữa hai vợ chồng, với lại y cũng chỉ có làm một lần ở trên thang lầu, hơn nữa này cũng thực ôn nhu, không nghĩ tới lại bị Ngao Dương nhìn thấy. Hạ Vân Phong chính là mệt mỏi nói một câu: “Ngươi còn không biết.” Ngao Dương bắt tay thân vào địa phương nóng ướt kia của Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong cảm giác được Ngao Dương xâm nhập, Ngao Dương lỗ mãng thưởng thức mặt sau của y, hai tay chậm rãi cầm chân y, tách ra bên ngoài…… Làm cho nơi đó của y bại lộ ở trong không khí…… Hạ Vân Phong bị ngón tay hắn chơi thật lâu, cuối cùng y vô lực, rõ ràng trực tiếp ngã vào trên người Ngao Dương, trên đường Ngao Dương đem y mang trở về phòng, hắn lại tới một lần nữa. Mãnh liệt như vậy, làm cho ngày hôm sau Hạ Vân Phong thiếu chút nữa không thể rời giường, bất quá Ngao Dương muốn y gọi điện thoại cho lão đại Thanh bang của Tây khu, nói là muốn đi trường ngựa để làm quen. ( Bang chủ Thanh bang lên sàn tung bông ôn nhu phúc hắc công của Đại thúc thượng ngộ lang) Hạ Vân Phong tựa vào trên giường hút thuốc, địa phương bị cắn đến phiếm hồng ở ngực còn có chút thũng thũng: “Tối hôm qua không phải ngươi khinh thường cùng hắn gặp mặt sao?” Y nói chuyện vẫn là rất chậm. “Tối hôm qua ngươi đáp ứng ta.” Ngao Dương thay đổi chủ ý. Hắn cũng còn chưa có rời giường, hắn đem Hạ Vân Phong ôm chầm đến, hắn vừa nhẹ nhàng động ôm Hạ Vân Phong lại đây, Hạ Vân Phong liền “Ngô” hai tiếng. Ngao Dương vẫn còn chưa rút ra. Hạ Vân Phong trầm tĩnh nhìn chăm chú vào hắn: “Ta không đi.” Nói không đi, sẽ không đi…… “Nghe nói ngươi đã mang đại ca cùng hắn gặp mặt, vì sao không mang theo ta đi?” Ngao Dương xoay người ngăn chận, hạ thấp giọng, cảnh cáo y, “Ngươi không mang theo ta đi, ta tự mình đi tìm hắn, ta liền nói với hắn, ta là nhi tử ngươi, muốn cùng hắn hợp tác.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.