Bạch Ngọc Đường nằm ở trên giường trằn trọc trở mình, không ngủ được.
Mấy tháng trước, Bạch Ngọc Đường mặt dày nằm chung một giường với Triển Chiêu, khi đó Triển Chiêu còn không thích, tuy hắn đã nói rõ mọi chuyện, nhưng chuyện của hai người, Triển Chiêu cũng không đáp ứng cái gì, cả ngày hắn muốn làm thứ gì cũng là danh không chính ngôn không thuận.
Triển Chiêu tới giờ vẫn không làm ra bất cứ phản ứng gì với chuyện đó.
Bạch Ngọc Đường lật người ngồi dậy, nhìn ra bên ngoài đã đen thui, cỗ khí trong đầu càng lúc càng nghẹn, rõ ràng mình cái gì cũng không làm, vì sao tới giờ còn…
Hắn cho là Triển Chiêu sẽ không có cái gì thất lễ với cô gái kia, nhưng bây giờ, hắn cũng không dám xác định.
Triển Chiêu làm sao có thể đi đêm không về nhà? Làm sao có thể đi đêm không về?
Bạch Ngọc Đường cười lạnh, ta xem em như bảo bối, mà em, rốt cuộc có đặt ta ở trong lòng hay không?
Lật người xuống giường Bạch Ngọc Đường bước lên dây xích trước Tuyết Ảnh Cư, sửng sốt thật lâu.
Triển Chiêu năm ấy, chính là đạp lên mắt xích này mà tới đây, bây giờ, rốt cuộc tới phiên hắn đạp lên mắt xích đi tìm y, lại bởi vì nguyên nhân như thế, làm sao có thể để người ta chấp nhận cho được?
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, đang tính dùng lực bước qua, lại sửng sốt.
Hắn thấy, Mẫn Tú Tú mặt bất biến đứng ở một bên, nhìn hắn, cũng không biết có thể nhìn ra cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tich-thu/2861092/quyen-4-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.