Ý tưởng thì tốt, chẳng qua thực tế lại không thuận lợi như vậy.
Bạch Ngọc Đường vốn luôn tin tưởng rằng Triển Chiêu là một người có tính tình khá tốt, mà Bạch Ngọc Đường vẫn hay bị bảo là loại người biến sắc mặt rất nhanh, tuy hắn chưa từng phát tính khí gì trước mặt Triển Chiêu, nhưng không có nghĩa Triển Chiêu không biết bản tính Bạch Ngọc Đường.
Chỉ đơn giản vì y là Triển Chiêu nên Bạch Ngọc Đường mới không nỡ phát tính khí với y.
Bạch Ngọc Đường xem như cũng hiểu rõ, biết một khi mình nóng lên thì mấy ca ca cũng không biết làm sao, lúc không có đại tẩu, cũng chỉ có thể bảo mình trở về Tuyết Ảnh Cư tĩnh tâm một chút, không dám nói thêm cái gì, chỉ sợ nói trúng cái gì đắc tội hắn, mà cũng chỉ có mẹ nuôi với đại tẩu mới có thể trấn được mình.
Nhưng, mặc dù Bạch Ngọc Đường cố tình ở lại bên ngoài thật lâu, muốn để Triển Chiêu vội vã, để Triển Chiêu biết mình cũng có lúc ương ngạnh, hơn nữa tính tình mình thật ra rất nóng, thì Triển Chiêu ngược lại khiến hắn sốt ruột.
Lúc hắn trở về Hãm Không đảo trời đã rất khuya, tuy không tới mức giơ tay không thấy ngón, nhưng quả thật mặt trời đã chìm hẳn về phía Tây, chỉ còn lại chút dư quang trên biển, mà dù như thế cảnh vật vẫn cứ mơ hồ.
Vậy mà, tới giờ này, Triển Chiêu vẫn còn chưa trở về Hãm Không đảo.
Bạch Ngọc Đường lang thang ở phủ Tùng Giang đủ rồi, mới cho rằng mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tich-thu/2861090/quyen-4-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.