Trời, chợt tối sầm xuống.
Bạch Ngọc Đường đứng trước cửa Tuyết Ảnh Cư, một mực nhìn vào sợi dây xích nối tới đối diện, trong đầu có chút chua chát dâng trào, giống như mây đen đang dần lan tỏa nơi chân trời xám xịt.
Bạch Ngọc Đường cười tự giễu.
Ta cứ cho là, ta đủ yêu em, chúng ta có thể thiên trường địa cửu.
Ta cứ cho là, ta thời thời khắc khắc để ý, chúng ta có thể theo nhau đến biển cạn đá mòn…
Nhưng, toàn bộ chuyện ấy đều do bản thân ta nghĩ mà thôi..
Hạt mưa rốt cuộc không nhịn được, cuối cùng “lách tách” rơi xuống, thấm ước thanh niên bạch y đang ngẩn người, nhưng Bạch Ngọc Đường tựa như cái gì cũng không cảm giác được, toàn bộ thế giới như thể từ từ tách hắn mà đi.
Hắn nghĩ thật nhiều.
Nghĩ tới rất nhiều năm trước kia của hắn, lần đầu gặp gỡ Triển Chiêu.
Nghĩ tới nửa năm trước, lúc hắn trở về Khai Phong lại nhìn thấy Triển Chiêu trên đường cái.
Nghĩ tới, lúc hắn cuối cùng cũng có thể chung sống hòa bình với Triển Chiêu.
Nghĩ tới…
A, rõ ràng trước đó ở bên nhau thản nhiên như vậy, vì sao lại đi tới bước này?
Bạch Ngọc Đường không nghĩ ra, từ sau khi hắn tìm đến Triển Chiêu, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện Triển Chiêu có thể ra đi lần nữa, hắn vẫn luôn nghĩ rằng, có mình đi theo bên cạnh y, y nhất định sẽ không thể rời bỏ.
Quả nhiên, quá tự cho là đúng.
Bạch Ngọc Đường trở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tich-thu/2861093/quyen-4-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.