Ngụy Ninh cùng Ngụy Thời quay về thôn làng kia, bọn họ không đến nhà thôn trưởng mà tới trước nhà Trương Anh Phương. Bây giờ mới là tờ mờ sáng, Ngụy Thời cũng đã bận rộn cả một đêm cả hai đều mệt mỏi.
Bọn họ đi đến mảnh đất kia thấy bà Trương vẫn bị trói vứt trên mặt đất, gương mặt gầy gò của bà ta đè vào cỏ, mấy con sâu bò qua mặt bà ta, thậm chí Ngụy Ninh còn thấy có con sâu cắn miệng vết thương trên mặt bà ta. Nếu không phải cơ thể bà ta thỉnh thoảng còn hơi run lên Ngụy Ninh sẽ cho rằng bà ta đã không còn sống mà sớm chết rồi.
Ngụy Thời nhìn Ngụy Ninh, Ngụy Ninh cũng nhìn hắn, sau đó lắc đầu. Thằng nhóc này đến giờ đều ngại bẩn ngại mệt toàn đẩy việc cho người khác làm, anh bước qua đó cởi dây trói cho bà Trương, dây thừng trói cũng không chặt lắm, dùng sức một chút là cởi được, mấy thôn dân kia cũng không quá tuyệt tình.
Bà Trương vừa mở mắt đã hung hăng nhìn Ngụy Ninh, miệng lẩm bẩm như đang nói gì đó.
Ngụy Ninh biết bà ta lại đang mắng người. Bà Trương đúng là không đắc tội với người ta thì không chịu được, phỏng chừng tất cả người trong thôn đã gặp thì đều ghét bà ta. Anh là một người đàn ông nên không để tấm mấy câu mắng chửi này, sau khi cởi dây trói, phủi tay liền đứng dậy dịch sang một bên.
Ngụy Thời bước đến nhìn bà Trương đang đứng dậy: “Trương Anh Phương chết.”
Động tác của bà Trương cứng đờ, bàn tay run rẩy vuốt lại chiếc áo bị nhăn của mình, bà ta nhếch môi cười: “Chết tốt lắm, con bé kia không nghe lời, làm loạn với người ta bị lớn bụng còn cứng đầu không chịu khai ra gã ta. Chết tốt lắm, Trương gia không có đứa con gái không biết xấu hổ như vậy!”
Ngụy Thời nhìn bà ta nghĩ một đằng nói một nẻo, đôi mắt đục ngầu của bà ta xuất hiện chút chất lỏng.
“Cô ấy bị cưỡng bức mới mang thai, chỉ cần bà trả lời tôi vài câu, tôi sẽ thả hồn phách của cô ấy ra cho bà nhìn mặt.”
Bà Trương ngẩng đầu, mái tóc hoa râm rối bù, bà ta nhếch môi, chiếc áo trên người đã bị rách vài chỗ, cứ như vậy đứng đối diện với một người đàn ông trẻ tuổi mà không cảm thấy mất thể diện chút nào, dường như cuộc sống khổ cực khiến bà ta không còn quan tâm đến mấy chuyện này.
Bà ta nghe thấy lời Ngụy Thời, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống: “Ta đã sớm đoán được, ta đã sớm đoán được, con bé này để ý mặt mũi như vậy, đến cả mẹ ruột mà nó cũng không chịu nói, rốt cuộc là ai, tên súc sinh nào làm?”
Bà Trương vừa quỳ vừa gào khóc, hai tay nắm thành đấm mà đấm xuống đất.
Ngụy Ninh không đành lòng nhìn mà quay đầu đi, Ngụy Thời đúng là không phải người thường nên vẫn cứ bình tĩnh đứng trước mặt bà Trương, bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy thật lạnh lùng: “Bà trả lời câu hỏi của tôi tôi sẽ nói cho bà biết là ai cưỡng bức Trương Anh Phương, là ai hại chết cô ta.”
Bà Trương run rẩy dùng tay xoa mặt: “Cậu nói, cậu nói đi.”
Thế nên Ngụy Thời bắt đầu hỏi: “Bà dạy cho con gái bà cách sai khiến quỷ để làm gì, từ khi nào, kể rõ ra đi.” Ngụy Thời nhìn gương mặt bẩn bụi của bà ta mà hỏi thẳng.
Bà Trương kỳ quái nhìn hắn: “Không ngờ chuyện này mà cậu cũng biết, đây là chuyện mà tất cả những người thôn nữ chúng tôi đều biết, mẹ truyền cho con, cứ như vậy kéo dài đến giờ. Hơn ba trăm năm trước tổ tiên chúng tôi cứu một người phụ nữ, người phụ nữ đó liền dạy một chút pháp thuật cho tổ tiên chúng tôi coi như báo đáp, mấy trăm năm trôi qua, không ai còn nhớ chính xác nhưng thuật sai khiến quỷ này cứ như vậy truyền lại.”
Kế đó, có lẽ do đã mất hết hi vọng nên bà ta kể hết đây là chuyện mẹ truyền cho con, thuật ngự quỷ vốn không truyền ra ngoài cũng kể đại khái cho Ngụy Thời nghe một lần.
Ngụy Thời vừa nghe vừa tự hỏi, hắn ngồi xổm xuống, lấy cỏ coi như bút không ngừng vẽ lên vài ký hiệu và trận pháp kỳ quái lên mặt đất. Ngụy Ninh nhận ra hình bát quái, còn những hình khác thì không rõ lắm đó là gì.
Đợi Ngụy Thời làm xong mới ngẩng đầu hỏi tiếp: “Lúc con gái bà bị bà giam lại, liệu có người xa lạ nào đến nhà bà không? Hoặc là nơi này có ai khác tới không?”
Bà Trương suy nghĩ một chút đột nhiên đập tay xuống đất: “Có, có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đến thôn của chúng tôi, còn ở trong nhà thôn trưởng, hắn ta biết tôi nhốt Trương Anh Phương còn nói với tôi sẽ giúp tôi khuyên nhủ nó. Thoạt nhìn hắn ta có vẻ tài giỏi, giống người nói được làm được nên tôi tin tưởng để hắn ta gặp Trương Anh Phương.”
Ngụy Thời gật đầu: “Chuyện quan trọng chính là chuyện này.”
Bà Trương há miệng thở dốc: “Anh Phương đâu? Cậu nói sẽ cho tôi thấy nó, mau cho tôi gặp nó.” Ánh mắt bà ta đột nhiên biến đổi trở nên cực kỳ ác độc, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy lên cắn Ngụy Thời. “Cậu dám không giữ lời? Dám gạt ta? Ta sẽ cho cậu chết không được tử tế.”
Sắc mặt Ngụy Thời không đổi: “Ở đây không được, vào trong nhà đi.”
Thế là bọn họ bước vào nhà bà Trương lần đầu tiên, vừa vào nhà thì một mùi hôi thối nồng đậm đã sực vào mũi. Ngụy Ninh lấy tay bịt mũi, lùi lại ba bước nhìn Ngụy Thời, chỉ tay vào trong nhà, ý nói mình không vào. Ngụy Thời nhìn anh, ánh mắt mang ý chỉ trích Ngụy Ninh đào ngũ. Ngụy Ninh coi như không thấy mà quay đầu ra luôn.
Anh ra phòng ngoài, không khí buổi sớm đẩy lùi mùi hôi thối kia.
Ngụy Ninh nhịn không được mà hít sâu một hơi, đây mới là cuộc sống của con người. Anh ở ngoài chờ không bao lâu, được khoảng vài phút thì Ngụy Thời đã ra ngoài, bà Trương ở trong phòng gào khóc, vừa khóc vừa đập tay xuống đất: “Anh Phương à, con chết thật thê thảm, Anh Phương à, là mẹ có lỗi với con….”
Ngụy Thời vỗ vai Ngụy Ninh: “Anh Ninh, chúng ta đi thôi, chuyện này kết thúc rồi.”
Ngụy Ninh liếc căn phòng kia một cái: “Cứ đi như vậy? Mặc kệ thôn trưởng sao?”
Ngụy Thời nói to: “Chỗ thôn trưởng tôi đã xử lý tốt rồi, Trương Anh Phương sẽ do bọn họ chôn. Còn ân oán giữa họ và Trương Anh Phương, tôi đã nói chú ngữ nguyên bản của “Châm bản chú” cho bà ta, có muốn báo thù cho Trương Anh Phương hay không là chuyện của bà ta, nhưng tôi đoán chắc chắn bà ta sẽ báo thù.”
“ “Châm bản chú” nguyên bản?” Ngụy Ninh hỏi lại một câu: “Ý mày là chú ngữ của “châm bản chú” hiện đang lưu hành chỉ để hù dọa người ta? Căn bản không có tác dụng?”
Ngụy Thời hiển nhiên nói: “Đúng vậy, “châm bản chú” thật sự chỉ người có phép thuật mới dùng được, “châm bản chú” mà chúng ta thấy đều là đồn bậy bạ, biết lời nguyền rủa kia ác độc nên dùng nó để dọa người. Thật ra chú ngữ này nói thẳng là trói hồn phách của con người vào cái thớt rồi tra tấn, cứ nguyền rủa bảy bảy bốn mươi chín ngày như vậy thì người bị nguyền rủa sẽ chết.”
Ngụy Ninh nghe vậy không rét mà run, anh thì thào: “Cái này quá…”
Còn chưa nói xong thì Ngụy Thời đã ngắt lời: “Quá ác độc, thế nên tôi mới để bà Trương tự quyết định có làm không, nguyền rủa càng ác độc thì cái giá phải trả càng nặng, chuyện trên đời vốn chính là vậy. Thế nên dù là báo thù thì thượng đế cũng không để anh tùy ý làm bậy, chỉ cần anh vượt ranh giới thì thượng đế sẽ thu lợi tức.”
Ngụy Ninh hỏi lại: “Lợi tức là cái gì?”
Ngụy Thời nhìn trời: “Dương thọ. Thân thể bà Trương vốn không sống được bao lâu nữa, bà ta quỳ xuống van cầu tôi giúp bà ta trả thù nên tôi nói chú ngữ cho bà ta, thực hiện xong có lẽ bà Trương cũng đi theo con gái mình.”
Ngụy Ninh không nói gì, Ngụy Thời đã tính toán hết cả còn gì để nói đâu, hai người cứ như vậy ra ngoài.
Trước tiên bọn họ lên xe rời Tiểu Động Thành, sau đó Ngụy Thời nói tìm khách sản nghỉ ngơi một chút rồi lại đi xe lửa, Ngụy Ninh nhìn mặt hắn bơ phờ thì cũng đồng ý.
Không biết Ngụy Thời làm gì mà nhìn qua còn mệt hơn cả Ngụy Ninh, như lời hắn nói thì đêm qua nhiều quỷ dữ từ địa ngục chui lên, hắn ta bận đến chân không chạm đất mãi tới hừng đông mới xong. Giờ cuối cùng cũng xong hết hắn nhất định phải đi ngủ bù, không ngủ thì không chống đỡ nổi.
Trong lòng Ngụy Ninh còn rất nhiều băn khoăn, tỷ như vì sao Ngụy Thời phải hỏi chuyện sai khiến quỷ, vì sao biết trước lúc chết Trương Anh Phương có gặp một người. Nỗi băn khoăn này khiến anh ngứa ngáy ngủ không yên, nhưng Ngụy Thời ở giường đối diện lại ngủ rất say. Anh cứ lăn đi lộn lại, “Ngụy Tích” và tiểu quỷ đã biến mất, Ngụy Thời rõ ràng biết “Ngụy Tích” ở cạnh anh nhưng không hỏi cũng không nói gì, dường như chấp nhận như vậy. Chuyện này cũng khiến Ngụy Ninh cảm thấy kỳ lạ, nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ rõ ràng được.
Ngụy Thời ngủ thẳng đến chiều khi mặt trời xuống núi thì mới tỉnh, hai người không ra ngoài mà gọi đồ ăn về phòng.
Ăn cơm xong Ngụy Thời khóa cửa cẩn thận, mặt mày nghiêm trọng nói: “Anh Ninh, tôi phải bày trận, trận này nếu không làm tốt thì đêm nay cả hai chúng ta đều không qua khỏi.”
Hôm nay là 14 tháng 7, khi bọn họ ngồi xe rời khỏi Tiểu ĐộngThành đã thấy vài người ngồi bên đường đốt vàng mã, ô tô phóng qua tạo gió thổi bay đám tro tàn, có chút tro tàn còn giống như đuổi theo xe không khỏi khiến người ta hoài nghi liệu có phải mình hoa mắt không. Đương nhiên Ngụy Ninh sẽ không như những người khác nghi ngờ mình hoa mắt, vì anh nhìn rõ có vài con quỷ cầm tiền giấy chạy theo xe.
Ngày 14 tháng 7 âm khí rất nặng nên Ngụy Ninh có thể nhìn thấy quỷ.
Đầu tiên Ngụy Thời cắt tiết một con gà lấy máu, vẽ một vòng tròn; sau đó hắn dán bùa trong phòng, từng lá bùa trấn quỷ dán trên cửa sổ, trên bàn, ở chân giường, gỡ hết gương và mấy đồ vật có thể phản chiếu trong phòng xuống.
Ngụy Ninh an vị trong cái vòng kia, trước sau trái phải không đốt nến trắng.
Cuối cùng Ngụy Thời lấy ra một thanh kiếm gỗ đào ba tấc, cẩn thận đổ máu gà lên. Tám phương vị: chính Nam, chính Bắc, chính Đông, chính Tây, Đông Bắc, Đông Nam, Tây Nam, Tây Bắc đều được đặt một bát gạo. Cuối cùng cắm kiếm gỗ vào trong bát để mũi kiếm hướng lên trên.
Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ Ngụy Thời cũng đi vào trong cái vòng ngồi cạnh Ngụy Ninh.
Thời gian trôi qua, trời càng lúc càng tối, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa bộp bộp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]