Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 111 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 114 Chương 113 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 242 Chương 241 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292
Chương sau
Ở ngay cổng thôn Ngụy có một cây hòe lâu lăm rồi, thân cây lớn đến mức ba người trưởng thành ôm không hết, không biết đã qua bao nhiêu năm, dưới gốc cây có rất nhiều tảng đá xếp chồng lên nhau, khi mùa hè tới, người thôn Ngụy đốt cây ngải đuổi muỗi ngồi ở gốc cây hòe hóng mát tán gẫu. Dưới gốc cây hòe này đặc biệt rất mát mẻ, tán cây xòe rộng rậm rạp, phủ khắp, bao trùm cả một khoảng đất lớn, chỉ cần đi dưới bóng cây thì cảm giác mát mẻ sẽ từ chân chạy lên. Ngụy Ninh đứng ở dưới gốc cây hòe này đợi Yến Hoa tới. Tháng sáu âm lịch, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống làm lóa mắt người. Ngụy Ninh ngồi trên một tảng đá, nghĩ xem lát nữa nên lấy cớ gì để đuổi Yến Hoa quay về. Ngụy Ninh chờ đến mức cảm thấy hơi buồn ngủ, Ngụy Thời từ xa đi đến gần trước mặt anh, toàn thân hắn phơi nắng nhưng da vẫn trắng nõn không đen, dưới ánh mặt rời nhìn đặc biệt trắng sáng, đến khi đến dưới bóng cây rõ ràng cả người Ngụy Thời lạnh run lên, lắc lắc cánh tay. Ngụy Thời đưa thuốc cho Ngụy Ninh, ngồi xuống cạnh anh trên tảng đá, không đầu không cuối hỏi một câu: “thế nào rồi?” Ngụy Ninh cầm thuốc, nhìn thoáng qua, hơi giật mình, buồn bã ỉu xìu nói: “Được rồi.” Đã uống thuốc, hiện tại “người anh em” phía dưới của anh giờ không còn sưng đỏ khó chịu nữa, gọi là thuốc đến bệnh tiêu cũng không quá lời. Ngụy Thời vui vẻ vỗ vỗ bờ vai anh: “Tôi đã bảo cách đó hữu dụng mà.” Ngụy Ninh không phản ứng, trong thời gian ngắn hai người rơi vào trầm mặc, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang trong không khí nóng bức yên tĩnh. Cũng không lâu lắm, một chiếc xe nhỏ mang theo bụi bặm tiến vào thôn Ngụy, dừng trước cây hòe, một người đàn ông ăn mặc thời trang bước xuống, thong dong mà gỡ kính mắt của mình xuống, thấy Ngụy Ninh ánh mắt sáng lên: “Yêu, Ninh tử—“ Trong lòng Ngụy Ninh mắng: “Cái đệt.” Ngụy Thời nghe thấy cuối câu “Ninh tử” có chút gợn sóng nho nhỏ nhấ thất thời chỉ vào Ngụy Ninh cười ha ha, Ngụy Ninh giới thiệu Yến Hoa và Ngụy Thời cho nhau biết, ba người đàn ông ngay dưới gốc cây hòe hàn huyên vài câu, khí trời quá nóng, Ngụy Ninh trực tiếp mang Yến Hoa về nhà mình trước, mà Ngụy Thời thì định nhân dịp mát mẻ ngủ trưa dưới gốc cây hòe. Hai người một trước một sau, Yến Hoa đối với phong cách cổ xưa, kiến trúc thời minh thanh của thôn Ngụy vô cùng hứng thú, thường thường chỉ chỉ trỏ trỏ những thứ như hiên nhà, điêu hoa, cánh cửa các nơi. Ngụy Ninh cũng thuận miệng nói về một số tin đồn thú vị. Nơi này là do người ở cuối nhà Minh đầu nhà Thanh chạy nạn rồi xây lên. Vào thời cuối nhà mình, thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than, nghĩa quân đứng lên khởi nghĩa, trong đó nổi danh nhất là hai thế lực Trương Hiến Trung và Lý Tự Thành. Câu nói của Trương Hiến Trung lộ ra sát khí và khí phách: “Trời sinh vạn vật để nuôi người, con người không tốt để báo trời, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết” Thất sát bi văn, thiên hạ không ai không biết, hắn kết hợp với nước Thục làm quân Minh càng không ngừng tấn công, khiến mùi thuốc súng tràn ngập, người chết nằm ngổn ngang. Tổ tiên Ngụy gia vốn là người nước Thục, cũng không biết sao lại đắc tội với một thủ hạ của Trương Tín Triết, rước lấy họa diệt môn, người trong tộc bị giết đến chó gà cũng không tha, chỉ có một chi ở ngoại địa nhận được thư, trốn thoát, cũng chính là người thôn Ngụy bây giờ. Mặc dù chỉ là một chi, thế nhưng dù gì cũng là đại gia tộc, của cải mang theo không ít, lưu lạc ở đây, chiếm lấy mảnh thổ địa này, dàn xếp xong xuôi, xây nhà ở, trong vòng mười dặm quanh đây cũng khó có chỗ nào so được. Nói đến đây, làm hậu nhân chi nhất của Ngụy gia, Ngụy Ninh khó tránh khỏi có chút thổn thức. Hai người vừa đi vừa nói chuyện rất nhanh đã đến nhà Ngụy Ninh, từ xa xa đã nghe đến tiếng của Ngụy Tam thẩmt, Ngụy Ninh vội chạy tới, má Ngụy thấy Ngụy Ninh cao giọng nói: “Tam tẩu tử, A Ninh về rồi, tôi đã bảo là nó ra khỏi nhà đi đón bạn tới, đợi một lát sẽ trở về mà. Bàn tay gầy trơ xương của Ngụy Tam thẩm vươn ra bắt lấy tay Ngụy Ninh: “A Ninh à, về nhà thôi về nhà thôi.” Má Ngụy ở bên cạnh nghe thấy xong, sắc mặt biến thành màu đen, miễn cưỡng đè nén cơn giận trong lòng, con trai của mình sao chớp mắt đã biến thành người ngoài rồi? Về nhà, cười chết người không. Má ngụy và Ngụy Tam thẩm không thẳng thắn ra vì dù sao cũng là người cùng một thôn, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy nhau rồi, vẫn phải duy trì chút hương hỏa tình cảm, quan trọng hơn vòn vì đầu óc Ngụy Tam thẩm không rõ ràng, nói với bà bà cũng không rõ. Ngụy Ninh cười khổ, anh cẩn thận nói với Ngụy Tam thẩm: “Mẹ, con còn phải nói chuyện với bạn một chút, tạm thời không về, hôm nay con ở lại bên này, mẹ về trước đi.” Ngụy Tam thẩm trừng mắt, trên dưới liếc mắt nhìn Yến Hoa, ánh mắt thâm độc. Ngụy Ninh nhanh chóng nghiêng người, nửa che trước mặt Yến Hoa, anh sợ bệnh điên của Ngụy Tam thẩm đột nhiên phát tác, nếu để Yến Hoa bị thương thì không tốt. Thế nhưng ngoài dự liệu của Ngụy Ninh, Ngụy Tam thẩm nhìn một lượt, sắc mặt hòa hoãn hơn: “Vậy mẹ về trước, con và bạn con cứ trò chuyện đi, đến thôn Ngụy thì cứ đi tham quan, thôn Ngụy ấy à, vẫn có chỗ nhìn được, có chỗ xem…” vừa nói, vừa thần kinh hề hề đi ra ngoài. Yến Hoa ở bên cạnh quan sát sự tình, còn đang định mở miệng xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, má Ngụy đã cắt đứt lời của hắn: “Đầu óc bà ấy có chút không bình thường, coi Ngụy Ninh như con trai mình, Yến Hoa đúng không, trước ngồi ở đây đi, để bác đi châm trà cho.” Mọi chuyện nhìn qua đã xong, đến tối, Ngụy Ninh cùng Yến Hoa hẹn sáng mai sẽ cùng nhau lên trấn trên, mấy hôm trước thợ sửa xe gọi điện báo xe đã sửa xong, chờ người tới lấy. Trời tối, Trần Dương cùng người đồng sự kia cũng quay về, bốn người đàn ông tuổi tác xấp xỉ nhau liền ngồi chơi bài. Trong đêm hè, tiếng côn trùng tiếng ếch kêu vang ngược lại càng thêm phần náo nhiệt. Đánh tới 11 12 giờ, vài người còn chưa thỏa mãn, Trần Dương vận may tốt, không chịu dừng, lôi kéo mấy người Ngụy Ninh phải chơi tiếp, Ngụy Ninh thua hơn một trăm nghĩ dừng được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm. Vài người hò hét ầm ĩ không chú ý đến Yến Hoa ở bên cạnh vẫn không nói gì, cầm bài, cúi đầu, một mực run rẩy, run rẩy rồi lại run rẩy, cứ như người phát điên đột nhiên đứng dậy: “A —— a a —— có quỷ a ——” Gào thét, đồng thời cũng lấy đầu tông vào tường, hai mắt đăm đăm, miệng méo xệch mắt trợn trừng, gương mặt vặn vẹo, sùi bọt mép, tay chân co quắp, hít vào thì ít thở ra thì nhiều, người sắp không chịu nổi. Ngụy Ninh, Trần Dương thấy vậy liền hoảng sợ, vừa nhận ra tình huống không bình thường lập tức đè tay chân hắn lại, ba người đàn ông, bị vần ra một thân toàn mồ hôi, cuối cùng cũng dùng dây trói trói Yến Hoa lại, đặt trên băng ghế, sau đó liền chạy tới phòng khám nhỏ của Ngụy Thời. Quá nửa đêm, trong thôn ngụy đến một tiếng chó sủa cũng không nghe được, vắng tanh lặng ngắt. Tiếng bước chân của ba người phá tan tấm màng tĩnh mịch, âm thanh nhốn nháo khiến mọi thứ như đang chìm trong bóng đêm tĩnh mình dần tỉnh lại, phát sinh âm thanh huyên náo, không biết là do người hay là quỷ quái ở bên rình mò. Ngụy Ninh chạy một mạch về phía trước, may là cách cũng gần, đến phòng khám của Ngụy Thời “đùng đùng đùng” gõ mạnh vài cái, rất nhanh, cửa liền mở ra. Trên người Ngụy Thời trần truồng, mặt mang vẻ ngái ngủ mở cửa: “Làm ồn cái gì vậy, khuya khoắt cũng không sợ phạm húy kiêng kị, bị người khác trong thôn chửi chết.” Mấy người Ngụy Ninh không nói hai lời, đẩy cửa ra vào phòng, mở đèn, Ngụy Ninh vừa đi vừa nói với Ngụy Thời: “Nhìn một chút đi, Yến Hoa không biết có chuyện gì xảy ra đột nhiên phát bệnh.” Ngụy Thời đi tới nhìn, thần sắc lập tức cả kinh: “đây là có chuyện gì vậy, thật hung!” Trên người Yến Hoa đều là màu xám đen âm khí, âm khí không kiêng nể gì lan ra ngày càng nhiều, sau đó chậm rãi nhập vào trong cơ thể của hắn, nhập vào một chút, cơ thể Yến Hoa co quắp một chút, mặt từ xanh chuyển tím, mở miệng nôn ra, toàn thân cứng ngắc. “Mấy người ai chưa phá thân?” Ngụy Thời vươn ngón tay vói vào trong miệng Yến Hoa, bấm đầu lưỡi hawns, sau đó lấy lấy tro của lá bùa pha vào nước rót cho hắn uống. Trong miệng Yến Hoa thì thầm âm thanh kì quái “Xào xào xì—“ nước lá bùa nuốt không trôi, chảy hết ra khỏi miệng. Phá thân? Đây không phải là cách nói đêm đầu tiên của người con gái sao?” Ngụy Thời rút tay ra: “Hay là hỏi mấy người ai chưa quan hệ với phụ nữ?” Ngụy Ninh không nói gì, Ngụy Ninh tốt xấu gì cũng đã 28 tuổi, ở xã hội này một người đàn ông 28 tuổi còn chưa có kinh nghiệm thì cực kì hiếm thấy, huống chi anh vẫn luôn có bạn gái cố định. Trần Dương cũng không nói gì, nhưng người đồng sự đứng bên cạnh Trần Dương gật đầu: “Tôi… tôi chưa có bạn gái…” Ngụy Thời mau nói: “Vậy anh mau đi tiểu vào chậu nước rồi mang ra đây. Nhanh lên một chút, đừng lần mần nữa, mọi người sắp chết rồi, đang lúc nước sôi nửa bỏng biết chạy đi đâu tìm chó mực gà trông.” Ngụy Thời lấy từ trên bàn một lá bùa, phía trên dùng chu sa vẽ chữ gà bới như ta vẽ đồ án, hắn dùng đầu lưỡi liếm liếm, “bốp” một cái, dán trên trán Yến Hoa, cơ thể ỵh run lên một cái, tròng mắt trợn ngược, đầu lưỡi rụt lại, cơ thể run run một lúc, toàn thân bình tĩnh hơn một chút. Ngụy Ninh ở bên cạnh toát mồ hôi: “Đây là xảy ra chuyện gì?” Người đồng sự kia đi tiểu cũng tiểu không nổi, Ngụy Thời đi tới, không bận tâm thối bẩn, hắn lên người Yến Hoa, nước tiểu dính lên người, Yến Hoa như bị điện giật, cả người xốc lên, mấy người Ngụy Ninh nhanh chóng tới giữ hắn lại, sợ hắn lại phát tác, chưa bệnh chết đã bị chính mình đập đầu đến chết rồi. Đột nhiên, hai mắt Yến Hoa đang nhắm bỗng mở ra: “Hắc hắc hắc hắc ——” mà cười, hắn vừa cười vừa giơ tay ra, túm lấy lá bùa nhét vào miệng, trực tiếp nuốt vào, nuốt xong nhìn những người xung quanh “Hắc hắc, hắc hắc ——” cười, tiếng cười không lớn nhưng bi thảm ghê người làm cho người khác nghe nổi da gà. Ngụy Thời xanh cả mặt: “Không được, phải tìm ra người đã hạ chú, không tìm được người hạ chú cũng phải xem thứ hạ chú là gì cũng được, hạ chú ở ngay trong thôn Ngụy, anh Ninh, anh biết hắn đắc tội với ai không?” Yến Hoa vừa tới thôn Ngụy, sao có thể đắc tội với người ta? Đột nhiên đầu Ngụy Ninh lóe sáng, nghĩ tới Ngụy Tam thẩm “Chẳng lẽ là Ngụy Tam thẩm?” Anh kể lại chuyện lai lịch của Ngụy Tam thẩm, còn cả chuyện Yến Hoa lúc tới có đụng phải Ngụy Tam thẩm kể qua một lượt. Ngụy Thời nghe xong cau mày “Chỗ kia thật ra tôi có biết, người cho tôi quyển sách kia có nói tới, phong tục chỗ đó không tốt lắm, thích hạ âm thủ, tính cách người nơi đó cũng cực đoan lại còn biết đôi chút tà thuật, không thích ai liền hạ chú người đó. Da đầu Ngụy Ninh căng thẳng, vội nói “Vậy bây giờ chúng ta phải tới nhà Ngụy Tam thẩm.” Ngụy Thời gật đầu “Anh đi một mình, chúng tôi ở lại đây, anh là vợ cậu ấy, bà sẽ không xuống tay với anh.” Câu nói này Ngụy Ninh nghe xong không biết là yên tâm hơn hay là lo lắng hơn nữa.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 111 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 114 Chương 113 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 242 Chương 241 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292
Chương sau