“Không gặp...” Ngu Diệu Sùng nói được nửa câu, vừa ngẩng đầu lên đã thấy HoaẨn Dật vào phòng, dưới ánh đèn, khuôn mặt hồng hào không hiểu sao trởnên đáng sợ vô cùng, nhớ tới cái cằm của Diệp Bác Chinh máu chảy đầmđìa, sợ tới mức túm tay Ngu Quân Duệ, thét tho: “Duệ Nhi... Đuổi...Bà... Ra ngoài...”
Sắc mặt như trượng phu đã từng thân mật ân áigiờ trắng bệch, dường như có đám mây đen che lấp ánh sáng trong lòng Hoa Ẩn Dật, bốn chữ “đuổi bà ra ngoài” ngắn gọn như kiếm sắc vô tình đâmvào tim Hoa Ẩn Dật. Màn điên cuồng sau khi gặp lại còn như ẩn như hiệntrong đầu, chỉ trong nháy mắt đã bị vứt bỏ, trong lòng Hoa Ẩn Dật vừakhổ vừa đau vừa hận, định cứ thế rời đi, không nhận lại nữa. Nhưng, lạiliếc thấy nhi tử, phẫn nộ thương tâm lập tức biến thành sự lo lắng vàbứt rứt cho nhi tử.
Bản thân ở ẩn hai mươi năm tự chữa thương,cho rằng dựa vào tình cảm sâu đậm giữa mình và trượng phu, không cần locho nhi tử, lại không nghĩ tới nhi tử mất mẫu thân sống gian khổ đã baonăm/
Bà đã khiến nhi tử thiệt thòi hai mươi năm, chưa từng chechở hay yêu thương nó, không thể lui được, nhất định phải góp sức để nócó cuộc sống vui vẻ sau này.
”Quân Diệp, Tố Huân, Nhị công tử, ta có lời nói với Ngu lão gia, các cháu lui xuống trước đi.” Hoa Ẩn Dật âm thanh lạnh lùng nói. Biểu hiện của trượng phu nói cho bà biết, ôngbiết thân phận của mình, bà phải nói chuyện riêng với ông trước, rồicông bố thân phận, trước đó, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-hoan/1522204/chuong-60-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.