“Ngươi đang ám chỉđời trước ư?” Diệp Tố Huân cười ha ha, cười đến nỗi gập cả người, cườiđến mức nước mắt đảo quanh hốc mắt, thật lâu sau nàng mới đứng thẳnglên, dịu dàng nói: “Ngu Quân Duệ, nói cho ngươi biết, đời trước khôngphải ta tự nhảy xuống hồ tự vẫn, mà là bị biểu muội tốt đẹp của ngươiđẩy uống, ngươi phái người canh giữ Lê Viên, không để cho ta bước rangoài Lê Viên dù chỉ một bước, ta không sai nổi kẻ hầu nhà ngươi, thếnhưng mẹ ngươi và Lưu Uyển Ngọc chỉ nói một câu là được, sau khi saingười bảo vệ đi, hai người đó nói cho ta biết ngươi muốn gặp ta bàn bạc, chờ ta ở hồ Liễm Ba...”
Nói như vậy, đời trước, kẻ hại chết Tố Tố thật ra chính là mình, mình giam cầm nàng lại không bảo vệ nàng chu toàn.
Thù mới thêm hận cũ, Tố Tố muốn rời khỏi mình sao?
Tuyệt vọng giống như cái chết kề cận bao trùm khắp người Ngu Quân Duệ, hắnthật hi vọng Diệp Tố Huân có thể khóc, có thể mắng, hoặc đấm đá mình,hay là hung hăng cắn mình, chỉ cần nàng có thể đem phát tiết thống khổvà lửa giận, hắn liền có thể tìm cách an ủi nàng, dỗ nàng yêu nàng.
Diệp Tố Huân dịu dàng nhìn hắn, trên mặt là nụ cười say lòng người, hai conmắt lập lòe lệ quang, giống như hoa xuân sau mưa, cái cổ trắng nõn hơiđỏ, ngọn núi mỗi lần Ngu Quân Duệ vừa chạm vào liền không buông được cóchút phập phồng.
Toàn thân hắn lạnh căm, tay chân giống như dư thừa, không có chỗ để đặt.
” Ngu Quân Duệ, Lưu Uyển Ngọc à
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-hoan/1522205/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.