Rừng đào hồng nhạt mênh mông, một cơn gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa bay lất phất vào đình, dừng lại trên hai thân thể một lớn một nhỏ.
“Phụ thân, nghe hay không?”
Cuối cùng một chiến âm (âm rung) chấm dứt, Diệp Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người ngồi đối diện.
Không biết gần đây phụ thân làm sao nữa, luôn dõi theo y bằng một ánh mắt phức tạp.
“Ân.”Diệp Minh Hàn bước qua cầm thai, ngồi xuống, ôm lấy y đặt trên đùi mình, ánh mắt sâu kín nhìn y.
“Phụ thân......”Diệp Nhiên vươn tay cái, gảy một dây đàn, phát ra một tiếng “Tranh”.
“Phụ thân...... vì sao ngươi chưa bao giờ hỏi ta?”
Vì sao ta vừa sinh ra đã có ý thức, vì sao lại đột nhiên mở miệng nói chuyện, vì sao chưa từng học cầm lại biết gãy cầm, vì sao......??
Vì sao ngươi không hỏi gì cả, ngươi không thấy kì quái sao?
Ta vẫn luôn đợi ngươi hỏi, nhưng ngươi lại chưa bao giờ mở miệng.
“Không cần.”
Tuy rằng Diệp Nhiên nói hắn không hiểu được nhiều lắm, nhưng Diệp Minh Hàn cũng hiểu được ý tứ của y, nhưng mà..... Không cần.
Hắn chỉ cần biết y là con hắn, những cái khác hắn căn bản không muốn biết.
“Ha hả, phụ thân......”
Diệp Nhiên cười, tiến sát vào lòng hắn, chỉ cần ngươi không để ý là tốt rồi.
“Chuyện gì?”
Nghe thấy thanh âm của Diệp Minh Hàn, Diệp Nhiên ngẩng đầu đã thấy, Tiêu Tuấn đang đứng ở cách đó không xa.
“Phi Dương cùng Thiệu Hoa nói có việc muốn tìm Cung chủ thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-nhien-ngao-han/2361799/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.