“Không...... Thực xin lỗi Nhiên nhi...... Ta không thể...... Không thể cho ngươi luyện Ngưng Ngọc quyết...... Ta tình nguyện...... Tình nguyện ngươi hận ta...... Cũng tuyệt đối không muốn ngươi mạo hiểm đi vào địa ngục.....”
Diệp Minh Hàn thống khổ nhắm mắt lại nỉ non, ôm sát tha6n thể ấm áp vào lòng, tựa đầu đặt trên đôi vai nhỏ bé.
“Thật xin lỗi Nhiên nhi...... Thật xin lỗi......”
Chỉ có sự ấm áp của ngươi mới có thể hòa tan hàn băng trong lòng ta, cho nên, ta thà rằng ngươi hận ta oán ta, ta cũng không có mạo hiểm an nguy của ngươi, cho ngươi tập luyện Ngưng Ngọc quyết.
Sự thống khổ đó, ta không muốn ngươi trải qua. Cho nên...... Thật xin lỗi......
Kiếp này ngư ời có thể khiến Diệp Minh Hàn giải thích, thiên hạ chỉ sợ có mình Diệp Nhiên mà thôi!
Diệp Nhiên thân mình cứng đờ, y không hiểu, ý của Diệp Minh Hàn là gì?
Nguy hiểm gì? Chẳng lẽ luyện Ngưng Ngọc quyết có gì nguy hiểm sao?
Nghĩ như vậy, đáy lòng cũng ẩn ẩn nổi lên một tia hi vọng.
“Phụ thân...... Phụ thân vì sao không muốn cho Nhiên nhi luyện Ngưng Ngọc quyết? Nếu nói...... Nếu nói Nhiên nhi...... nhất định phải luyện thì sao?”
Diệp Nhiên cố gắng làm thanh âm của mình không chút gợn sóng, nhưng bên sườn bản tay nhỏ bé lòng chặt vào nhau lại nói lên đáy lòng y không chút bình tĩnh.
Ngươi như vậy...... Ta cũng không thể được lý giải vì...... Ngươi không phải sợ ta học võ công của ngươi đúng không? Ngươi chính là...... Lo lắng cho ta đúng không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-nhien-ngao-han/2361801/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.