Mùa xuân tháng ba, oanh phi thảo trường (Chim oanh vẫn bay, cỏ cây vẫn xanh, ý nói không khí mùa xuân vẫn còn),trong Ngạo Hàn Cung vẫn ngang nhiên tràn ngập xuân ý dạt dào.
Diệp Nhiên dừng tay đang đàn bát cầm, ngửi thấy một mùi hương ngòn ngọt, nhìn thấy những cánh hoa rơi theo gió bay vào đại sảnh, dừng lại trên cầm thai (bàn để đàn).
Phiến rừng hoa đào này nằm trong một ngọn núi phía sau Ngạo Hàn Cung, cũng là Diệp Nhiên trong lúc vô tình phát hiện được, Diệp Minh Hàn thấy y thích liền sai người xây một cái tiểu đình ở đấy, nơi y phủ cầm (đánh đàn) vì hắn.
Nhảy xuống một cái ghế hơi cao, chậm rãi đi vào trong rừng, trong lúc nhất thời cảnh tượng ấy hệt như một bức tranh.
Màu xanh đậm, càng tôn lên phấn hoa trong suốt, đàn ong bận rộn, đàn bướm bay múa.
Một cơn gió xuân nhẹ nhàng mơn trớn, trong rừng hệt như đang có một trận mưa hoa giáng xuống.
Diệp Nhiên đứng trong cơn mưa hoa ấy, vươn bàn tay bé nhỏ trắng noãn, tiếp những cánh hoa phấn hồng, mắt hơi hơi nheo lại, tràn đầy ý cười.
Nơi này thật sự rất đẹp a!
Một hài tử nho nhỏ đứng trong rừng, một thân bạch sam tùy gió nhẹ nhàng lay động, những lọn tóc khẽ bay lên, lại thêm lá xanh hoa hồng, tựa như tiên đồng khiến người ta nín thở, chính là, tuy đẹp đẽ vô ngần, lại không chút nhân khí, cả cơ thể tựa như muốn bay theo làn gió, trở nên mờ ảo hư không.
Diệp Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-nhien-ngao-han/2361797/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.