Cố Tương nhìn anh một cái, cô mở cửa rồi bước xuống xe.
Cửa hàng rất nhộn nhịp, mọi
người đều bận rộn, khi nhìn
thấy cô, các nhân viên hỏi
thăm: “Tổng Giám đốc Cố, chị
về rồi à, chẳng phải chị bị ốm
sao? Mau về nghỉ đi! Chị Vi
đã tan làm rồi.”
“Không sao, tôi về lấy mấy
thứ. Mọi người không cần để ý tới tôi đâu.
Cố Tương bước vào, cô giả vờ lấy thứ gì đó rồi bước ra ngoài.
Cố Tương cứ tưởng rằng lúc này Giang Trì đã đi rồi, cô có thể đi tìm một khách sạn ở gần đây, nhưng Cố Tương lại thấy xe của anh vẫn đỗ ở đó, không hề rời đi.
Cố Tương đành phải bước đến hỏi: “Tại sao anh vẫn chưa đi?”
Giang Trì liếc mắt nhìn chiếc túi cô cầm, anh hỏi: “Đi đâu?”
Cố Tương đáp: “Tôi đang chuẩn bị về nhà, xe của tôi ở đây... Tôi sẽ tự mình lái xe về, anh mau đi đi.”
Sau khi cô nói xong, Giang Trì nhìn cô từ đầu đến chân với ánh mắt rất kỳ lạ.
Cố Tương hỏi: “Sao anh lại nhìn tôi như vậy?”
“Cô như thế này mà cũng có thể lái xe à?” Cô muốn xảy ra chuyện à? Hay cô cảm thấy mình sống đủ lâu rồi?
Cố Tương trả lời: “Tôi chỉ bị cảm nhẹ thôi mà.”
Vừa nói xong, cô ho hai tiếng. Giang Trì nói: “Lên xe.” “Thật sự không cần...”
“Lên xe, tôi không muốn nhắc lại đâu.” Mặc dù anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người khác không thể từ chối.
Cố Tương nhìn Giang Trì, trong lòng cũng hơi nóng nảy, “Chẳng phải anh là người ghét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/415171/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.