Khoảng 5 giờ, vẫn còn nửa bình chưa truyền xong,
Thất Phong tiến vào, cậu rót
một cốc nước cho Cố Tương
và nói: “Cô uống nước đi.”
“Cảm ơn” Cổ Tượng cầm cốc nước, cô ngước mắt liếc nhìn
Thất Phong, đây là một cậu thanh niên có vẻ ngoài sạch
sẽ, cậu mặc bộ quần áo thường thấy nhất trong bệnh
viện, trông khá nhã nhặn. Cố Tương uống chút nước, cô
thấy cậu ta đứng ở bên cạnh thì bảo: “Anh cứ đi làm việc
của mình đi, không cần phải lo cho tôi đâu, ở đây cũng sắp
xong rồi, khi nào xong tôi sẽ tự về.
“Nhưng Phó Viện trưởng Giang bảo tôi trông chừng cô.”
“Không cần lãng phí thời giờ vì tôi đâu, anh mau đi làm đi, tôi không sao.” Cố Tương không quen bị người khác nhìn chằm chằm như thế này.
Thất Phong nhìn Cố Tương và giải thích: “Công việc của tôi là hoàn thành tất cả những gì Phó Viện trưởng Giang giao cho, mà nhiệm vụ bây giờ của tôi chính là trông chừng cô.”
“...” Cố Tương không khỏi ôm trán, thật sự coi cô như tội phạm mà!
Cố Tương ho khan một tiếng rồi bất đắc dĩ hỏi: “Vậy Phó Viện trưởng Giang của anh lúc nào mới xong việc?”
Anh ta cũng thật là, bản thân bận rộn thì thôi, vậy mà còn tìm người đến nhìn chằm chằm cô.
Chẳng nhẽ anh không yên tâm nên đặc biệt tìm người đến trông chừng cô sao?
Anh tốt như vậy à?
Cố Tương nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng kia, trong lòng nhanh chóng phủ định ý nghĩ này.
Anh á? Làm sao có thể?
Cố Tương ở cùng Thất Phong cả buổi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/415170/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.