Trước mặt bà Giang, Cố Tương vô cùng ngoan ngoãn, “Con chỉ bị cảm một chút thôi ạ, con đã uống thuốc rồi.”
“Hay đi bệnh 1viện khám đi.” Thấy Cố Tương bị ốm, bà Giang rất lo, chỉ sợ có chuyện xảy ra với cô.
Cố Tương nói: “Không sao đâu ạ, tr0ong bệnh viện rất đông người, chỉ sợ lại lây nhiễm, con nghỉ một chút là khỏe thôi.”
Cô thực sự cần nghỉ ngơi nên không3 muốn chạy lung tung trong bệnh viện. Bà Giang cũng không ép.
Sau khi ăn xong, vì không muốn nhìn thấy vẻ mặt như cục b2ằng của Giang Lâm, Cố Tương đi thẳng lên tầng và trốn đi ngủ.
Nói là ngủ nhưng thật ra cô không ngủ được, cô nằm nghịch0 điện thoại trên giường.
Nghe Cố Tương phàn nàn về Giang Lâm, Bạch Vi nói: [Thực sự đáng sợ như vậy sao? Tớ thấy anh Ha9i cũng tốt mà.]
[Đúng thế đấy.] Cố Tương nói: [Anh ta không thể so sánh được với anh Hai. Vi Vi à, tớ cảm thấy quá khó để kết hôn. Mặc dù Giang Trì đối xử với tớ rất tốt, nhưng tớ cũng phải thích nghi với người nhà của anh ấy, chịu đựng tính cách của họ. Hôm nay tớ cãi lại Giang Lâm, không biết trong lòng anh ta còn ghét tớ đến mức nào.].
Nhớ lại lúc còn ở chung với Mạnh Nghiên và Lê Giai Âm, người thân có cùng dòng máu mà còn như vậy, huống chi là người xa lạ không cùng huyết thống.
Vốn Cố Tương cũng không thích chung đυ.ng với người khác.
Bạch Vi nói: [Có Giang Trà thì cậu sợ cái gì, anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129715/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.