Anh đặt cốc nước xuống bàn, sau đó quay đầu nhìn cô, đột nhiên anh bể bổng cố lên.
Cổ Noãn Noãn ở bên cạnh nhìn họ, lúc này thấy G5iang Trì ôm Cố Tương đứng dậy thì sợ quá nhảy phắt ra xa, cảnh giác nhìn hai người họ.
Đi vào phòng của Cố Tương, Giang Trí đặt C6ố Tương lên giường và kéo chăn bông lên đắp cho cô.
Cố Tương trợn tròn mắt nhìn anh, “Anh làm gì vậy?”
Giang Trí ngồi ở b7ên giường nhìn cô, anh nói: “Tối hôm qua em ngủ muộn, hôm nay lại dậy sớm như vậy, ngủ thêm một lát đi”
Hôm nay bà Mạnh và Mạnh N4ghiên đến rất sớm. Bình thường vào lúc này Cố Tương vẫn còn đang ngủ.
Cố Tương thắc mắc: “Sao anh biết tối hôm qua tôi ngủ muộn?”8
“Đêm qua anh tỉnh dậy thấy phòng em vẫn sáng đèn” Giang Trì giải thích: “Em quen thức đêm rồi, sau này phải sửa lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi đi nhé”
Lúc anh nói chuyện cực kì giống người lớn trong nhà.
Cố Tương nhìn anh, phát hiện mình thật sự quá thiếu thốn tình cảm.
Cô nói: “Giang Trí này, nếu sau này anh làm bố, nhất định sẽ là một ông bố tốt”
Nghe cô nói thế, Giang Trí nhíu mày, “Sao em lại nói như vậy?”
Cố Tương: “Tôi cũng không biết tại sao nữa.”
Chỉ là trực giác thôi.
Dù đôi khi anh độc mồm độc miệng và nhìn cũng có vẻ dữ dằn, nhưng Cố Tương biết Giang Trì và bố mình là hai loại người hoàn toàn khác nhau.
Anh rất kiên nhẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129606/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.